KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 431

Chương 56

Trương Khải Đông, con trai của Trương Trạch Dương, có tướng mạo anh
tuấn giống cha, cử chỉ rắn rỏi mà chỉ quân nhân mới có, khí thế của anh ta
khiến người khác còn ấn tượng sâu sắc hơn cả tướng mạo. Mục Dục Vũ biết,
nếu không phải ở vị trí cao lâu năm thì người đàn ông này không thể có sự
uy nghiêm và cảm giác bức người đến thế.

Ở một mức độ nào đó, Mục Dục Vũ cũng là kiểu đàn ông như vậy, nhưng
anh chiến đấu ở chiến trường khác. Nếu tỉ mỉ phán đoán, anh cũng có sự uy
nghiêm không cho phép khiêu khích giống anh ta. Tuy họ chiến đấu quyết
đoán, nhưng trong lòng cũng biết rõ khi nào thì phải vui vẻ tươi cười, lúc
nào phải ra oai. Kiểu đàn ông như họ, ngay cả biểu cảm trên gương mặt
cũng được tính toán kĩ lưỡng, đối với tin tức cần truyền đạt cũng không cần
vòng vo, họ thường đi thẳng vào vấn đề, ra đòn khiến kẻ khác trở tay không
kịp.

Theo lý mà nói thì lúc Mục Dục Vũ và Trương Khải Đông gặp nhau, ngoài
việc đối đầu ra thì cũng có một chút thích thú, tán thưởng đối phương.
Nhưng chút ít tán thưởng ấy giờ đây đã biến mất, bởi Mục Dục Vũ hoàn
toàn không có thiện cảm với cha của Trương Khải Đông, cũng tức là người
tên Trương Trạch Dương. Cho dù cảm thấy Trương Trạch Dương không
xứng với mẹ, hay là có sự bài xích với người mà mẹ yêu thì tóm lại anh
cũng không thích ông ta, đồng thời cũng không thích luôn cả con trai của
ông ta.

Mục Dục Vũ không định ở lại lâu, anh nhếch môi nói: "Xin lỗi, mẹ tôi đã
được an táng, sinh thời hình như bà chưa từng ở trong quân ngũ, nên tôi
không biết bà còn có đồng đội cũ, chỉ có thể nói lời xin lỗi cha anh."

Trương Khải Đông không nổi cáu mà chỉ hỏi: "Đoàn văn công quân khu XX
vào đầu những năm bảy mươi của thế kỷ trước từng điều động mẹ anh,
nhưng xem ra anh không hề rõ việc này?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.