KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 43

nào, quay lại quay lại, anh nhìn anh đi kìa, chưa mang giày mà đã muốn đi
đâu?”

Mục Dục Vũ đẩy cô ra, đang định mở cửa thì bất ngờ cửa đã được mở toang
từ bên ngoài, một thiếu niên có gương mặt thanh tú và dáng vẻ ngây thơ
không hợp tuổi dắt một cậu bé con rất xinh xắn bước vào, gương mặt cậu bé
kia cũng mang vẻ nghiêm túc không hợp tuổi, cả hai đang thân mật đi từ
ngoài vào.

Nhìn thấy họ, cậu thiếu niên lập tức vui đến mức cười tít cả mắt, nói to:
“Chị, anh Vũ, nhìn này, em vừa đi mua bánh bao đây, Tiểu Siêu tự mua đó,
tiền lẻ em cũng mang về này.”

“Oa, Tiểu Siêu của chúng ta lợi hại thế.” Nghê Xuân Yến khen ngợi vẻ khoa
trương. “Tuyệt, trưa nay chị sẽ thưởng cho em một cái đùi gà to.”

“Mẹ ơi đừng nghe cậu khoác lác, đó là do con dẫn cậu đi đến quầy bánh
bao, con giúp cậu đếm tiền lẻ, nếu không có con đi theo thì cậu đã bị người
ta lừa gạt rồi...” Cậu bé nghiêng đầu, ngước lên nhìn cậu thiếu niên, nói
không khách sáo.

“Phi Phi.” Nghê Xuân Yến khẽ nhắc nhở, vẻ không tán thành.

Cậu bé bĩu môi, nhìn Mục Dục Vũ, hất tay thiếu niên kia ra rồi dang hai tay
về phía anh, gọi bằng giọng non nớt: “Bố bế!”

Mục Dục Vũ chưa kịp phản ứng thì cậu bé đã chạy lại, ôm chầm lấy chân
anh.

Trong tích tắc, đầu óc Mục Dục Vũ bỗng trống rỗng.

Anh đã từng làm rất nhiều việc thất đức, anh chưa từng là người tốt, nhưng
dù anh có thế nào thì cũng không thể làm được chuyện đá một đứa trẻ ra,
đẩy ngã một người phụ nữ, rồi đâm một cậu ngốc để cậu ta cút ra không
chặn đường, sau đó sập cửa bỏ đi.

Nhưng chết tiệt, thằng bé này gọi anh là bố.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.