KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 487

Anh không che giấu cảm xúc, cũng không giả vờ, vì nghĩ Nghê Xuân Yến
muốn bỏ đi, nên phản ứng trực giác của anh mang theo một nỗi sợ hãi mơ
hồ.

Anh biết Nghê Xuân Yến nhìn thấy nỗi hoảng sợ của anh, cô cũng hiểu. Lúc
này đây, Mục tiên sinh không hề quan tâm khi biểu lộ cảm xúc yếu đuối
không nên thuộc về anh trước mặt người phụ nữ này.

Yếu đuối trước mặt cô thì có sao? Hóa ra khi không còn bị lý trí kìm kẹp, bị
thân phận hạn chế, anh thực sự không muốn Nghê Xuân Yến rời xa chút
nào, nếu có thể, anh còn muốn dùng thủ đoạn để giam cầm cô. Ham muốn
này thực ra luôn tồn tại, mãnh liệt và bồng bột. Nếu anh sớm hiểu những
cảm nhận chân thực này thì anh sẽ không để bản thân bỏ phí bao nhiêu thời
gian như thế.

Anh biết mình rất bỉ ổi, nếu anh cứng rắn đến cùng, thì Nghê Xuân Yến
cũng sẽ phản kháng đến cùng, nhưng anh lại bất ngờ yếu đuối, lực sát
thương sẽ gia tăng gấp bội, với IQ và sự lương thiện của Nghê Xuân Yến thì
hoàn toàn không thể kháng cự.

Quả là thế, Nghê Xuân Yến do dự một lát, cuối cùng vẫn từ từ ngồi xuống,
để mặc anh nắm tay cô mà ngồi lại với anh.

Chính là thế, đừng nói là Nghê Xuân Yến luôn yêu anh, nếu cô không có
tình cảm với Mục Dục Vũ mà chỉ thương xót, thì chỉ cần lợi dụng được sự
yếu lòng và đôn hậu của cô thôi, Mục Dục Vũ cũng biết làm sao để cô một
lòng một dạ theo anh.

Nhưng trong khoảnh khắc này, từ tận đáy lòng, Mục Dục Vũ lại thầm cảm
ơn sự yếu lòng và đôn hậu của Nghê Xuân Yến, cảm kích người cha của cô
mà anh chưa từng gặp mặt. Không biết ông đã dạy con gái thế nào mà có thể
khiến cô dù phải trải qua bao bất bình trong cuộc đời, vẫn có thể làm người
tốt, vẫn không quay lưng đi trước sự đau khổ của người khác.

Và như thế, sau khi bị anh làm tổn thương, người phụ nữ này vẫn có thể
không bỏ rơi anh hoàn toàn, mà anh cũng có được cơ hội để bù đắp và chuộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.