KHÔNG KẾT HÔN LIỆU CÓ CHẾT? - Trang 24

Tiểu Mỹ và anh học cùng trường đại học. Anh hơn cô hai khóa. Hai

người bắt đầu quen và yêu nhau trong trường. Sau khi tốt nghiệp, cô
chuyển đến sống chung với anh luôn. Mấy năm sau hai người mới tính đến
chuyện ra mắt gia đình hai bên.

Khi bước vào cửa nhà anh, cô đưa mắt nhìn quanh nhà. Căn hộ được

bài trí cũng đơn giản. Tiểu Mỹ nghĩ bụng có lẽ mình dễ dàng hòa nhập với
gia đình nhà chồng.

Du Tử là người đàn ông có hiếu với ba mẹ. Nhưng cũng đồng thời là

người không có chính kiến. Thế lực gia đình nhà anh rất lớn. Khi chưa kết
hôn, ba mẹ chồng tương lai đã buông một câu: Con trai thì phải phụng
dưỡng ba mẹ đến già. Điều này hoàn toàn không có gì sai. Nhưng câu tiếp
theo khiến người ta khó có thể tiêu hóa.

Sao lại khó tiêu hóa? Vì mẹ chồng cô nói, họ chỉ cần cháu trai, cháu

gái không cần, cũng không muốn nuôi cháu gái. Tiểu Mỹ nghĩ bụng: Chỉ
cần có con, cô là mẹ nhất định khổ thế nào cũng nuôi.

Ba chồng cô bảo: “Con trai tôi rất giỏi, bây giờ công việc cũng tốt. Chỉ

cần chị sinh con gái, chúng tôi cũng chấp nhận. Nhưng chị phải cho nó ra
ngoài tìm đứa khác đẻ cho tôi một đứa cháu trai.”

Mẹ chồng tiếp lời: “Du Tử nhà bác là con trưởng. Bởi vậy trách nhiệm

con trưởng phải phụng dưỡng ba mẹ đến già. Nhưng nhà con thì không như
vậy. Ba mẹ con đã có gia đình bên anh trai gánh vác. Hơn nữa, ba mẹ con
đều là thành phần tri thức, lương lậu cũng cao. Gia đình bên hai bác không
có điều kiện tốt như thế. Vậy nên sau khi kết hôn, tiền của con cũng không
cần đưa cho gia đình bên đó nữa. Con gái đến tuổi lấy chồng như bát nước
đổ đi. Chuyện ba mẹ bên đó đã có anh chị con lo liệu. Còn tiền lương của
con và chồng cứ đưa cho mẹ giữ hộ, coi như mẹ quản giúp các con vậy, chỉ
việc lo chuyện sinh đẻ thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.