dễ dàng hơn thế nhiều. Tuy nhiên, Harvath đã bất chấp hiểm nguy đáp ứng
yêu cầu của nhà vua tôn kính.
Làm như vậy, Harvath không chỉ được quốc chủ tôn trọng mà còn gặt
được vài điểm với Faris, người đã được thăng chức nhờ thành công này.
“Tất nhiên, nếu biết anh có mặt ở đây, Bệ hạ sẽ từ chối công nhận anh
hay hoạt động của anh. Nếu người Syria hay bất kì ai khác biết sự việc và
phát hiện ra rằng chúng tôi cho phép anh săn đuổi điệp viên của họ đang
điều trị ung thư trên đất nước tôi, hình ảnh của Jordan sẽ bị hủy hoại – đất
là chưa nói đến thất bại trong quan hệ ngoại giao”, viên sỹ quan của GID
nói.
“Đừng có nói điều nhảm nhí với tôi, Omar”, Harvath trả lời. “Anh cũng
biết Al-Tal là một mối đe dọa với các anh còn gì. Hắn đã giúp Syria trang
bị rất nhiều vũ khí cho các tổ chức như Al Qaeda để chúng sử dụng ở đây”.
“Chúng ta đều biết điều đó, nhưng nó không hề làm thay đổi thực tế rằng
hình ảnh của chúng tôi là thứ tối quan trọng đối với chúng tôi. Các nước
đồng minh và láng giềng sẽ mất niềm tin vào chúng tôi nếu họ biết chúng
tôi có liên quan tới hoạt động của các anh”.
“Liên quan gì cơ?” Harvath vừa kéo khóa túi vừa hỏi Faris mỉm cười, lấy
ra một chiếc phong bì bên dưới ghế ngồi và trao cho người bạn của mình.
“Theo yêu cầu của anh chúng tôi đã soạn ra một bộ hồ sơ đầy đủ”.
Harvath không ngạc nhiên xem có bao nhiêu trong đó. Thường thì GID
rất kỹ lưỡng. Máy theo dõi, ảnh, sơ đồ mặt cắt ngang của toàn nhà – đây là
một bộ hồ sơ khá ấn tượng.
Đã có lần chúng tôi có hình ảnh của Al-Tal trên màn hình rađa. Khi phát
hiện ra hắn ta đã nhập cảnh vào nước này dưới một cái tên khác để chữa
bệnh, chúng tôi bắt đầu theo dõi 24/ 24 giờ”.