Bên ngoài, tại bãi đỗ xe của "The Bucket", Philippe Roussard nhắm mắt
hít một hơi thật sâu. Hắn cảm nhận được xung quanh quen thuộc từ phần xa
nhất của cơ thể. Đó là cảm giác không thể tả nổi mà hắn từng được nghe
người ta gọi là" kích thích".
Cảm giác mơ màng ấy kéo dài không lâu. Cái mùi bốc ra từ lọ dầu Vicks
Vaporub xộc vào mũi hắn khủng khiếp hệt như cái mùi tỏa ra từ những túi
rác chất đống sau lưng hắn. Hắn cảm ơn thánh Ala vì đã không còn ngửi
thấy mùi từ năm mươi nhăm thùng dầu đi-ê-zen và vì đã nhắc nhở hắn rằng
chuyện này sẽ sớm chấm dứt. Bước ra khỏi chiếc RV, hắn đóng cửa và khóa
lại. Hắn vòng ra phía sau, mỉm cười với một người Nhái hải quân Hoa Kỳ
mà hắn đã dán vào đuôi xe. Một cái nhắc tới những quân nhân bị mất tích
trong chiến tranh và một cái có ghi chiếc RV của Philippe Roussard thuộc
về bãi đỗ xe của quán "The Bucket" đều sẽ đổi ý khi nhìn thấy những cái
nhãn phía đuôi xe.
Chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng gì. Roussard không định ở lại đây quá
lâu. Trên thực tế, hắn vừa kéo chiếc mô tô mới tậu từ thùng xe xuống và
buộc đằng sau chiếc RV thì 2 cảnh sát tuần tra bãi biển Virginia hết phiên
gác tiến đến. Mặc dù họ mặc thường phục, nhưng tác phong của những nhà
thực thi pháp luật ở họ mách bảo Roussard rằng họ là cảnh sát.
"Này, anh không được để chiếc xe đó ở đây", người cao lớn hơn nói.
Theo phản xạ, Roussard đặt tay vào khẩu súng lục Glock 9 ly giấu bên
trong áo khoác, nhưng hắn dừng lại ngay.
"Nhất là khi nó bốc mùi như thế" nữ đồng nghiệp của anh ta nói thêm.
"Lần cuối cùng anh dọn thùng xe là khi nào?".
"Lâu lắm rồi", Roussard vừa nói vừa cố nặn ra một nụ cười.
"Tôi chỉ đùa anh thôi", nam cảnh sát nói trong lúc chỉ vào chiếc mô tô.
"Anh có chiếc Kawasaki đẹp quá".