KHÔNG KHOAN NHƯỢNG - Trang 447

“Về nhà”, Harvath trả lời, anh hi vọng sẽ không bao giờ nhìn thấy khuôn

mặt biến dạng của Ari Schoen một lần nào nữa.

Schoen cười. “Thậm chí anh còn không đủ dũng cảm rút súng bắn tôi”.

“Sao tôi phải làm thế?” Harvath trả lời khi quay lại đối mặt với ông ta.

“Theo tôi được biết, một viên đạn thì quá tốt với ông. Còn nếu nói về

lòng dũng cảm, nếu ông có, ông hãy tự bắn vào đầu mình. Điều tệ nhất tôi
có thể làm cho ông là chúc ông sống lâu và bước ra khỏi cánh cửa kia”.

Đó chính xác là những gì Harvath đã làm.

Lúc bước ra khỏi cửa hàng, anh nhận ra chiếc SUV màu đen có cửa sổ

sẫm màu đỗ bên kia đường. Thật không đúng lúc chút nào. Luồn tay vào
trong áo khoác, Harvath chạm vào khẩu súng lục.

Cửa sau chiếc SUV mở ra nửa chừng và trong biển đen ấy, một màu

trắng đột ngột xuất hiện. Đó là màu trắng của một chiếc mũi dài, theo sau là
đôi mắt đen và hai cái tai dài. Harvath băng qua đường giơ tay ra cho con
chó ngửi. Khi anh gãi sau tai con Argos, cửa sổ chiếc SUV mở nốt.

“Anh có một chuyến viếng thăm tốt đẹp chứ?” Gã Lùn ngồi trong xe

giữa hai con chó Cáp-ca hỏi.

“Chào Nicholas”, Harvath đáp. “Sao tôi lại không ngạc nhiên khi gặp

ông ở đây nhỉ?”.

“Chúng ta vẫn chưa xong việc với nhau mà”.

Harvath bỏ tay ra khỏi đầu con chó và nói “Đúng thế. Tôi vẫn giữ lời hứa

với ông. Ông đã hợp tác rất tốt và tôi không giết ông”.

“Tôi muốn lấy lại dữ liệu và số tiền còn lại của tôi” Gã Lùn đáp. “Toàn

bộ”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.