Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, trên sân ga toàn là người đứng gác. Cô
chợt mở to mắt, anh đã mở cửa phòng, đứng ở cửa bỗng nhiên lại quay đầu
lại, trong bóng tối lặng lẽ nhìn một lát. Cô không biết anh đang nhìn gì,
trong nháy mắt, anh đã quay đầu rời đi.
Tất cả mọi người trên tàu đều đang ngủ, dường như chỉ có một mình cô
thức, bốn bề chìm trong tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện lúc có lúc
không trên sân ga, tiếng bước chân lộn xộn, tiếng động cơ ô tô… xen lẫn
tiếng tích tắc đơn điệu, rất lâu sau, cô mới phát hiện ra âm thanh đơn điệu
đó phát ra từ bên cạnh chiếc gối của mình, chẳng trách thấy gần như vậy.
Đưa tay ra, nhờ ánh đèn xuyên qua rèm cửa trên sân ga, nhận ra là một
chiếc đồng hồ quả quýt vàng tinh xảo, dây đồng hồ nhỏ bé uốn lượn bên
cạnh gối, cô nắm nó trong tay, nghe tiếng tích tắc tích tắc trĩu nặng như một
trái tim không an phận, tàu đã lại chầm chậm khởi động.
Buổi trưa, đến ga Quý An, sau khi dừng lấy thêm nước, mãi mà tàu
không chạy, chú Phúc sau khi đi thăm dò về, nói: “Người của nhà ga nói sẽ
có xe riêng đến, nên phải đợi đã”. May mà cũng không phải đợi lâu, xe
riêng đã tới. Cuối cùng đến chiều cũng tới được Thừa Châu, nhưng lại
không thể vào ga, mà chỉ có thể dừng lại ở trạm dừng xe nhỏ của Cừ Giang
bên ngoài thành Thừa Châu, Doãn Tĩnh Uyển lờ mờ đoán ra tình thế khác
lạ, nhưng việc đã đến nước này, đành tùy cơ ứng biến. Hành khách xuống
xe ở Cừ Giang, ở đó không có ô tô, may mà cách thành không xa lắm, nên
có người đi bộ, có người gọi xe kéo đi vào thành.
Vào thành càng cảm thấy tình hình kỳ lạ, Thừa Châu là căn cứ chính của
Thừa quân, hành dinh đốc quân được đặt ở đây, cảnh giới trong thành
nghiêm ngặt, tất cả các cửa hàng đều đang xếp hàng, ô tô nườm nượp, quân
đội điều động, rõ ràng là đã xảy ra chuyện lớn. Chú Phúc tìm một thương
gia bên đường hỏi thăm, rồi thở hồng hộc chạy về nói với Doãn Tĩnh Uyển:
“Đại tiểu thư, xảy ra chuyện rồi, đại soái Mộ Dung bệnh nặng, Cậu Sáu
quay về hạ lệnh toàn thành giới nghiêm, chỉ sợ lại phải đánh trận”.