Anh nghĩ một lát. Nói: “Tôi họ Lục, Lục Tử Kiện”. Cô cười tươi: “Trùng
hợp thế, tôi họ Ngũ, Ngũ Tử Tư”(*).
Anh biết cô biết rõ bản thân mình báo tên giả, cố ý trêu chọc như thế, lúc
đó chỉ mỉm cười, nói: “Có thể đi cùng tàu với tiểu thư, cũng coi như là có
duyên phận, tuy đại ân không thể cảm tạ hết, nhưng vẫn xin hỏi quê quán
tiểu thư, hôm khác sẽ đến nhà cảm tạ”. Cô thấy giữa hàng lông mày của
anh ẩn hiện sự lo âu, nói: “Bỏ đi, tuy anh mạo phạm tôi, cũng là bất đắc dĩ,
tôi cũng đã tát anh một cái, chúng ta coi như hòa”. Tuổi cô tuy nhỏ, nhưng
tính khí rộng rãi cởi mở, anh hơi chần chừ, nhưng không truy hỏi nữa. Cô
nhìn thấy ánh đèn dần tắt bên ngoài cửa sổ, nói: “Hết đêm nay, đợi qua địa
giới của Dĩnh quân, tôi đoán anh sẽ không sao nữa”. Anh thấy cô thông
minh nhanh trí như vậy, khóe môi hơi mấp máy, muốn nói lại thôi, nhưng
cô lại đoán được ý nghĩ của anh: “Dù sao tôi đã bị thiệt lớn rồi, thiệt thêm
chút nữa cũng chẳng sao, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, để anh nhớ đến cái
ân huệ lớn lao này của tôi cả đời. Mấy người bên ngoài nhất định vẫn chưa
đi, thế nào cũng phải đến Dư Gia khẩu mới chịu xuống xe”. Cô vừa nói,
vừa chăm chú nhìn sắc mặt anh, nhắc đến Dư Gia Khẩu, đôi lông mày anh
hơi chau lại, đó là tuyến giáp giới của hai quân Thừa – Dĩnh, hai quân Thừa
– Dĩnh mấy năm nay đánh đánh ngừng ngừng, nửa năm nay tuy nói là đình
chiến, nhưng hai bên đều đóng trọng binh ở Dư Gia Khẩu, đại bản doanh
phía Nam của Thừa quân trú trong thành Vĩnh Tân cách Dư Gia Khẩu
không xa.
Cô gọi Minh Hương đến ngồi cùng mình, tuổi Minh Hương tuy nhỏ hơn
cô, nhưng đã đi xa nhà mấy lần rồi, thấy có người lạ, Minh Hương thông
minh không hề dò hỏi. Hai người họ chen chúc trên một chiếc giường, anh
tựa người trên chiếc giường đối diện nhắm mắt nghỉ ngơi, nửa đêm tàu đến
Dư Gia Khẩu, anh không xuống tàu, trong lòng cô thầm thấy lạ. Cô vốn dĩ
nửa đêm không ngủ, cực kỳ mệt mỏi, đến ba, bốn giờ sáng, không chịu
được ngủ thiếp đi, vừa chợp mắt một lát, trong mơ hồ bỗng cảm thấy có
người đi lại, gượng mở mắt ra, tàu đã dừng, chỉ không biết là đến bến nào.