KHÔNG KỊP NÓI YÊU EM - Trang 103

xem ra không thể ăn sáng với em được rồi”. Tĩnh Uyển nói: “Đại ca cứ tự
nhiên”. Cô cảm thấy bầu không khí ngượng ngập, khó tránh khỏi đặc biệt
chú ý sắc mặt của Hứa Kiến Chương, thấy vẻ mặt anh rất gượng gạo, dáng
vẻ như không thoải mái.

Sau khi Mộ Dung Phong đi, Tĩnh Uyển ăn mấy thìa cháo, tinh thần đã

hơi kém, Lan Cầm thu dọn rồi ra ngoài, Tĩnh Uyển nhìn Hứa Kiến Chương,
thấy anh cũng chăm chú nhìn mình, cô nói: “Anh đừng hiểu lầm, em và
Cậu Sáu kết nghĩa anh em”, Tĩnh Uyển thấy giọng điệu anh gượng gạo, lại
thấy vẻ mặt anh mệt mỏi, trong lòng cũng không biết là tức giận hay
thương yêu, nói như thế giận dỗi: “Có gì anh cứ nói thẳng đi, dù sao em tự
biết mình không hề làm bất cứ việc gì có lỗi với anh”.

Khóe miệng Hứa Kiến Chương hơi run run, sắc mặt khó coi đến cực

điểm, mắt lại nhìn về nơi khác, rất lâu sau mới nói: “Tĩnh Uyển, anh phải
về Càn Bình rồi”.

Tĩnh Uyển thấy trái tim bỗng nhiên chùng xuống, sau khi bị thương cô

mất rất nhiều máu, sắc mặt đã không hồng hào, giờ lại càng nhợt nhat: “Tại
sao?”.

Hứa Kiến Chương hờ hững đáp: “Anh chưa đi là vì không yên tâm về

em, sau này nghe nói em bị thương, anh càng không thể bỏ lại em. Bây giờ
xem ra em ở đây mọi thứ đều ổn, cho nên anh định về nhà trước xem sao”.

Tĩnh Uyển vừa tức giận vừa sốt ruột vừa bực mình, hỏi lại: “Chắc chắn

anh nghe thấy gì đó, cho nên nghi ngờ em phải không? Chẳng lẽ em là
người như thế sao?”. Cô liền kể hết tình hình sau khi mình đến Thừa Châu,
cũng giải qua chuyện của hai người Từ, Thường, cuối cùng nói: “Em vì cứu
anh, mới đồng ý cùng Cậu Sáu diễn kịch trước mọi người, giữa em và anh
ấy là hoàn toàn trong sáng, tin hay không tùy anh”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.