Hứa Kiến Chương nghe cô nói rõ ngọn nguồn, nghe thấy cô vì cứu mình
nên không tiếc thanh danh của bản thân, miệng hơi mấp máy giống như
muốn nói, cuối cũng kìm lại. Anh đã suy nghĩ trăm nghìn lần, nghĩ đi nghĩ
lại, tuy sớm đã hiểu rõ quan hệ lợi hại, biết rõ không thể không cắt đứt,
nhưng thấy đôi mắt ngân ngấn như nước hồ thu của cô đang nhìn mình, gần
như sắp dao động. Trong đầu anh dường như có một bộ phim đang chạy,
lúc thì nghĩ đến ngày tháng cùng cô ở Càn Binh, lúc nghĩ đến em nhỏ mẹ
già ở nhà, trong trách không thể chối bỏ trên vai mình, lúc thì nghĩ đến
ngày tháng trong tù, thân ở trong ngục, không còn đường đi, sự khủng
khiếp đó khiến người ta run sợ. Anh nghĩ đến những lời của sư đoàn trưởng
Từ, bên nào nặng bên nào nhẹ… bên nào nặng bên nào nhẹ…
Anh nghĩ đến cha lúc trước khi qua đời, nắm chặt lấy tay anh không
buông, thều thào không nói ra nổi, chỉ chỉ mấy em trai em gái đứng trước
giường. Mẹ và các em đã mất đi cha, trong nhà không thể không có anh.
Nếu anh không màng tất cả, sau này có mặt mũi nào gặp người cha đã mất
ở dưới suối vàng đây?
Anh cắn răng, cuối cùng hạ quyết tâm: “Tĩnh Uyển, Hứa gia là gia đình
kiểu cũ, anh không thể khiến mẹ anh đau lòng. Chín tỉnh phía Bắc này
không ai không biết quan hệ của em và Cậu Sáu. Hứa gia quả thật không
thể có lỗi với người này. Tĩnh Uyển, tuy em không phụ anh, anh cũng đành
phụ em thôi”.
Tĩnh Uyển nghe xong câu đó, lòng giống như bị đâm một nhát, cảm giác
tức giận phẫn nộ ấy không thể nói thành lời, chân tay cô lạnh ngắt, trong
đầu đau nhức, ngay cả hít vào thở ra cũng đau không chịu nỗi. Cũng không
biết là vết thương đau hay là tim đau, cô thở một hơi hết sức nặng nề, chậm
chạp, ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Hứa Kiến Chương, sao anh
có thể đối xử với em như thế?”. Hứa Kiến Chương không nói gì, trước mắt
cô nhòa đi, không nhìn rõ được dáng vẻ anh, giọng cô cũng dường như
không phải của mình: “Anh vì điều đó mà không cần em nữa?”.