Mộ Dung Phong “ừ” một tiếng, không ngẩn đầu lên, Hà Tự An biết tính
khí của anh ta, không dám nói thẳng từ xa đã nói lòng vòng: “Nếu chiến sự
thuận lợi, muộn nhất là tháng sau quân ta sẽ chiếm Dĩnh Châu, lúc đó mười
sáu tỉnh Giang Bắc đều lọt vào tay Cậu Sáu”. Mộ Dung Phong ngẩn đầu lên
nhìn anh ta một cái, nói: “Muốn nói gì thì nói đi”.
Hà Tự An nói: “Chẳng lẽ cậu Sáu định chia đôi giang sơn với chính phủ
Xương Nghiệp, yên ổn với một nửa giang sơn?”
Mộ Dung Phong đáp: “Vĩnh Giang là nơi hiểm yếu khó vượt qua, hơn
nữa đánh trận này nguyên khí của chúng ta phải cần một thời gian dài mới
hồi phục được. Chính phủ Xương Nghiệp biết rõ điểm này mới mặc cả với
tôi”. Anh dừng lại một lúc, nói tiếp: “Ngày đó ở Càn Bình lúc Trình Tín
Chi thay mặt Trình gia đàm phán với tôi, tôi đã đồng ý với anh ta, sẽ tuân
thủ lập hiến, công nhận chính phủ Xương Nghiệp, tiếp nhận quân hàm của
chính phủ Xương Nghiệp. Biện pháp bề mặt đó, hát kịch vẫn phải hát cho
đủ”.
Hà Tự An do dự nói: “Nếu Trình gia chịu ủng hộ Cậu Sáu, vậy nội các
Xương Nghiệp có cũng như không”. Mộ Dung Phong cười nói: “Họ Trình
ở Ủng Nam là gia tộc hào thương cự phú, Trình Doãn Chi lại quá láu cá,
giỏi nhất là tính toán được mất, sao chịu bỏ Xương Nghiệp ủng hộ tôi?”.
Hà Tự An trong lòng có kế hoạch, nhưng xưa nay biết Mộ Dung Phong
trẻ tuổi háo thắng, lại thích thể diện, luôn thích mềm mỏng không thích
cứng rắn, cho nên lại chuyển đề tài hai người nói chuyện thời cuộc một lát,
lại lan qua chuyện cung cấp vật tư thời nghị chiến. Hà Tự An đang dần dần
nghĩ cách dẫn đến đề tài ấy, bỗng Thẩm Gia Bình gõ cửa đi vào, thì thầm
với Mộ Dung Phong gì đó. Mộ Dung Phong liền hỏi: “Chuyện gì vậy?”.
Thẩm Gia Bình lộ vẻ khó xử, Mộ Dung Phong biết rõ anh ta cũng chẳng có
cách nào, đứng dậy lấy một quyển công văn trong tủ cầm trên tay nói: “Vậy
tôi đi xem xem”.