KHÔNG KỊP NÓI YÊU EM - Trang 177

Hà Tự An thấy thời cơ không ổn ,vội nói: “Cậu Sáu tôi vẫn còn lời muốn

nói. Mộ Dung Phong đã vội vã ra đến cửa, quay đầu lại nhìn nói: “Đợi tôi
quay lại rồi nói”. Hà Tự An đuổi theo mấy bước nói: “Cậu Sáu xin dừng
chân, Tự An có mấy câu quan trọng muốn nói với cậu Sáu”. Mộ Dung
Phong khua khua tay biểu thị anh về rồi hãy nói, người đã được cảnh vệ
vây lấy đi rất xa. Hà Tự An đàng đứng tại đó, kéo Thẩm Gia Bình hỏi: “Có
phải là Doãn tiểu thư có chuyện không?”. ThẩmGia Bình cười nói: “Cũng
không hẳn”. Hà Tự An trong lòng có biết bao điều muốn nói, giờ thấy vậy
đành thầm tính chuyện của mình.

Mộ Dung Phong đi vào phòng, thấy một chiếc hộp sơn đỏ đặt trên bàn

trà, mấy món ăn bên trong còn nguyên chưa ai động đũa, cửa gian trong
vẫn đóng kín. Anh đẩy cửa ra đi vào, chỉ thấy Tĩnh Uyển như lúc sáng, ôm
đầu trong chăn, ngủ không nhúc nhích, tư thế hầu như kgông thay đổi. Anh
rón rén lại gần, đến tận chiếc giường, đưa tay ra sờ trán cô, cô lại quay mặt
đi trốn, anh cười nói: “Anh tưởng em ngủ đấy”. Cô coi như không nghe
thấy, vẫn nằm ở đó, anh liền ngồi xuống một bên giường, đẩy cô nhè nhẹ:
“Được rồi coi như anh sai, em cũng tức giận cả ngày rồi, chuyện khác
không nói, nhưng cơm vẫn ăn chứ”.

Sống lưng cô cũng căng lên, cô vẫn không thèm để ý, anh yên lặng một

lúc, nói: “Rốt cuộc là em không tin anh, vậy thần linh chứng giám, nếu anh
phụ em thì tan xương nát thịt, chết chẳng yên lành”. Cô định không thèm
để ý đến anh, nhưng quả thật không kìm được, lật mình ngồi dậy: “Người
dẫn quân đánh giặc, sao không biết kiêng kỵ gì hết?”. Tuy khẩu khí vẫn còn
lạnh nhạt, nhưng vẫn khiến Mộ Dung Phong cười: “Nếu em thật sự không
để ý đến anh cả đời, anh thà chết đi còn hơn”.

Tĩnh Uyển tức giận nói: “Anh còn nói, anh còn nói”.

Anh lại tươi cười hớn hở: “Hóa ra em vẫn sợ anh chết”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.