KHÔNG KỊP NÓI YÊU EM - Trang 199

Bụi trên đất xọc lên, anh ho một tiếng đưa tay nắm lấy tay cô, tay cô

mềm mại ấm áp, cô hỏi: “Anh sao thế, tay lạnh vậy? Bảo anh mặc áo khoác
lại không chịu ,nhất định vứt ở trên xe.” Anh nói: “Anh không lạnh” Anh
lại cúi người xuống phủi bụi trên chiếc sườn xám cuả cô, rồi đứng dậy nói:
“Đi thôi”.

Sau miếu là một khoảng sân lát đá xanh, mấy căn phòng cho tăng ni đã

xiêu vẹo từ lâu, vô cùng đổ nát, có một cây hoa cúc dại trong khe đá, nở ra
mấy bông hoa màu vàng nho nhỏ, lay động trong gió khiến người ta thương
xót. Vì gió lớn cô kéo chặt áo khoác, anh ôm chặt lấy cô, chỉ nghe thấy gió
ào ào, khí lạnh thấu xương. Cô không kìm được dựa vào anh, anh ôm cô
vào lòng, mùi tóc cô nhàn nhạt, lẫn vào áo anh. Anh nói nhỏ: “Tĩnh Uyển
có một việc anh muốn thương lượng với em”.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Việc gì thế? Cảm thấy hơi lạnh trên mặt,

những bông tuyết đang lác đác rơi xuống cô “a” lên một tiếng: “Tuyết rơi
rồi”.

Những bông tuyết lác đác bị gió cuốn đi tạt vào người, anh khẽ hôn lên

tóc cô, gió trong núi thổi mạnh,môi anh cũng lạnh buốt. Anh nói: “Tình
hình không tốt đánh xong với Dĩnh quân, anh định tuyên chiến với Xương
Nghiệp”. Cô “hả” một tiếng nho nhỏ, anh nói: “em đừng lo tuy không nắm
chắc nhưng anh rất có lòng tin, chỉ cần tuyến Bắc ổn định lại, Xương
Nghiệp chỉ là vấn đề sớm muộn”. Cô biết rõ hoài bão của anh, tuy rất lo
lắng, nhưng không hề khuyên can, chỉ quay mặt đi nhìn tuyết lặng lẽ rơi
xuống cành lá.

Anh nói: “Trận chiến này với Xương Nghiệp…Tĩnh Uyển…anh muốn

đưa em ra nước ngoài, đợi tình hình ổn định lại, rồi đón em về”.Cô không
nghĩ ngợi gì nhiều: “Em không đi em muốn ở bên cạnh anh”.Tay anh lạnh
lẽo, gần như không chút ấm áp: “Tĩnh Uyển anh biết ý của em, nhưng anh
không yên tâm. Em ở bên anh đương nhiên là tốt, nhưng anh hi vọng em để
anh yên tâm”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.