Tôn Kính Nghi ấp úng một lúc lâu, mới nói: “Xin phu nhân nghĩ cho
toàn cục”. Tĩnh Uyển cười lạnh, bỗng nhiên đứng dậy mở cửa sổ ra: “Tôn
Kính Nghi sự việc cũng đã đến đây, Doãn Tĩnh Uyển tôi cũng muốn biết sự
thật, nếu anh không để tôi đi hỏi Mộ Dung Phong rõ ràng, tôi nói cho anh
biết anh phòng được nhất thời, chứ không phòng nổi cả đời, nếu bây giờ tôi
nhảy xuống, Cậu Sáu nhà anh không trút giận lên anh sao?”.
Tôn Kính Nghi rối tung rối mù, biết tính cô cương quyết nói làm là làm,
nếu mình cố chấp không để cô đi Ô Trì, cô phẫn nộ tìm đến cái chết, anh ăn
nói sao trước mặt Cậu Sáu? Một việc khó khăn như thế này, tiến thoái
lưỡng nan đành nắm tay nói: “Xin phu nhân đừng có ý nghĩ đó, để Kính
Nghi đi xin chỉ thị”.
Tĩnh Uyển cũng biết không có mệnh lệnh của Mộ Dung Phong, anh ta
nhất định không dám để cô đi cho nên nói: “Vậy thì đi gọi điện cho Cậu
Sáu nhà anh, nói bây giờ tôi muốn gặp anh ta, hỏi trực tiếp rõ ràng, sau này
nhất định không làm phiền anh ta nữa”.
Mô Dung Phong nhận được điện thoại của Tôn Kính Nghi, trái tim liền
chùng xuống, bất ngờ cảm thấy hơi sợ hãi. Nhưng nghĩ lại Tĩnh Uyển đã
biết sự tình, nếu mình trực tiếp phân tích quan hệ lợi hại cho cô ta biết, có
lẽ còn có cách chuyển biến,nếu tránh không gặp tính khí cô mạnh mẽ có
khi thật sự sẽ chết còn hơn sống nhục. Anh vô cùng tức giận mắng Tôn
Kính Nghi vô dụng, Tôn Kính Nghi nghe anh giáo huấn cũng chỉ cuối đầu
im lặng. Mộ Dung Phong tuy cáu gắt một hồi, cuối cùng vẫn nói: “Cô ấy đã
muốn gặp tôi cậu hãy đưa cô ấy đến Thừa Châu, xong việc ở đây tôi lập tức
về Thừa Châu”.
Sau khi anh dập điện thoại không biết trút giận vào đâu,tiện tay cầm gạt
tàn thuốc bên cạnh điện thoại ném xuống đất.Các cảnh vệ thấy anh nổi giận
lôi đình cũng im lặng nín thở.Thẩm Gia Bình cố gắng nói: “Cậu Sáu bớt
giận sắp đến giờ hẹn với Trình gia rồi, Cậu Sáu nên đi thay quần áo thì
hơn”