đang nắm chặt là chiếc đồng hồ của Mộ Dung Phong, nó vẫn đang tích tắc
tích tắc chạy.
Từ xa xa Lan Cầm thấy cô đứng đó,rảo bước đi tới: “Phu nhân người sao
thế?”
Cô mím chặt môi, ánh mắt giống như mặt nước hồ trong như chiếc hồ
nhỏ trước mặt, có một lớp hơi nước mỏng,toát ra sự lạnh lẽo: “Tôn Kính
Nghi đâu? Bảo anh ta đến gặp tôi”. Lan Cầm vừa nhìn tờ báo vứt trên đất,
tim liền thắt lại nói: “Ở đây gió mạnh phu nhân vẫn nên về phòng gọi Tôn
cảnh vệ đến nói chuyện thì hơn”.Tĩnh Uyển không nói không rằng, mặc kệ
Lan Cầm đỡ về phòng, Tôn Kính Nghi nghe thấy tin này, giống như sét
đánh ngang tai, đành vác mặt đến gặp cô.
Tĩnh Uyển không hề trách móc anh, chỉ nói rất nhỏ: “Bây giờ Cậu Sáu
của mấy người ở đâu?”. Tôn Kính Nghi thấy sự tình bại lộ, đành nói:
“Nghe nói Cậu Sáu giờ ở Ô Trì”. Ô Trì là một đô thị có tiếng nhất ở phía
Nam Vĩnh Giang, cũng là thành phố phồn hoa nhất trong nước, có câu nói
“Quỳnh lâu trên trời, Ô Trì dưới đất”. Khóe mắt Tĩnh Uyển giật giật:
“Được vậy chúng ta cũng đến Ô Trì”. Tôn Kính Nghi nói: “Phu nhân Cậu
Sáu cũng là bất đắt dĩ. Cậu Sáu đối với phu nhân thế nào chẳng lẽ phu nhân
không biết?”.Tĩnh Uyển hơi ngẩng mặt lên: “Anh ấy bất đắc dĩ, vậy là ai ép
anh ấy? Anh ấy đăng thông báo như thế là vì sao?”. Tôn Kính Nghi đáp:
“Xin phu nhân hiểu cho Cậu Sáu hiện nay cục diện nguy hiểm, Cậu Sáu để
phu nhân lánh tạm ra nước ngoài cũng là sợ phu nhân lo lắng”.
Tĩnh Uyển hơi nhếch môi lên, giống như đang cười: “Vậy cậu thành thật
nói cho tôi biết anh ấy muốn lấy ai?”. Cô tuy giống như cười nhưng trong
đáy mắt thấp thoáng nổi đau, toát lên sự lạnh lẽo tuyệt vọng. Tôn Kính
Nghi ấp úng không nói, Tĩnh Uyển nói: “Anh không cần che dấu cho anh
ấy nữa, anh ấy đã đăng thông báo cắt đứt quan hệ với tôi, hiển nhiên coi
cuộc hôn nhân của chúng tôi không tồn tại, thanh minh rõ ràng cho bản
thân như thế, chẳng lẽ không phải vì lấy người khác sao?”.