“Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, không sao đâu,nếu không được đợi đến
Huệ Cảng, chúng ta đáp chuyến tàu Jessica của Mỹ đi cũng vậy mà”. Cô
không hề biết là tâm trạng lo lắng của Tôn Kính Nghi là lo lắng cho sự an
toàn của cô hay là điều gì khác.. Lần này cô đi, Mộ Dung Phong đưa cô hai
mươi vạn lộ phí, lại đưa thêm mười vạn tiền tiêu vặt, với số tiền đó dù ở
trong nước hay ở Nhật Bản đều có thể lập một sản nghiệp tương đối giàu
có, vé tàu trị giá vài trăm đồng thật sự không đáng nhắc tới. Huống hồ tình
hình này đa phần công ty tàu biển đều bồi thường, cho nên cô không quan
tâm lắm.
Tàu giảm tốc độ lại đi trên biển bốn ngày mới quay lại Huệ Cảng. Tàu
vào cảng lâp tức kéo xuống xưởng sửa chữa, khách trên tàu được công ty
bố trí nhà nghĩ.Khách quí bao phòng như Tỉnh Uyển thì được ở khách sạn
Huệ Cảng do người nước ngoài mở. Đến nước này Tôn Kính Nghi đành cố
gắng sắp xếp ổn thỏa đưa Tỉnh Uyển đến khách sạn,lập tức phái người báo
cho Mộ Dung Phong.
Tỉnh Uyển ở trên tàu một tuần,hầu hết thời gian cũng chẳng ăn được
gì,tinh thần đã rất kém,giờ được tắm nước nóng trong khách sạn, lại ngủ
một giấc,ngày hôm sau tỉnh dậy thấy thoải mái thực sự. Ăn cơm trưa xong
cô liền gọi Lan Cầm: “Sao khách sạn không đưa báo đến?”. Chúng ta lênh
đênh trên biển bảy ngày,giống như ngoại thế đào viên,chẳng biết chút thế
sự nào rồi”.
Lan Cầm thấy cô hỏi đến báo, thầm giật mình,mặt vẫn tươi cười nói:
“Em đi hỏi Tây Tể, có phải là đưa sót hay không?”.Lan Cầm mượn cớ đi
ra, lập tức đi tìm Tôn Kính Nghi, ai ngờ Tôn Kính Nghi khó khăn lắm mới
gọi điện được đến Ô Trì, giờ anh đang nghe điện, Lan Cầm đành đợi trong
phòng một lát.
Tĩnh Uyển thấy Lan Cầm đi hơn mười phút vẫn chưa thấy quay về, liền
nói với một hầu nữ khác tên Tiểu Quyên: “Em đi xem Lan Cầm ra sao, nếu
không có báo ngày hôm nay thì thôi, bảo cô ấy về”. Tiểu Quyên vâng lời đi