ra, Tĩnh Uyển ở một mình trong phòng, vì đường dẫn hơi nước quá ấm áp,
luôn khiến cô cảm thấy khó thở,cô nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ,lấy áo
khoác mặc vào xuống vườn hoa đi dạo.
Thời tiết rất lạnh trời âm u ảm đạm, mây đen kịt đè xuống nửa bầu trời,
thấp đến mức dường như lúc nào cũng muốn sập xuống. Gió bấc tuy không
lạnh nhưng vừa rét vừa buốt, khiến người ta thấy lạnh thấu xương, cô mặc
áo khoác rồi nhưng vẫn thấy run rẩy .Vừa đi qua hòn non bộ thấy một chiếc
ghế đá, vì hòn non bộ chắn gió, ở đây rất yên tĩnh, lại ấm áp, Tĩnh Uyển
thấy trên ghế đó có một tờ báo, liền tiện tay cầm lên,phủi phủi bụi trên
ghế,đang định ngồi xuống bỗng nhiên thấy dòng tít trên đầu trang,in chữ đỏ
rất bắt mắt ,hàng chữ đó hiện rõ trong đồng tử của cô: “Mộ Dung Phong
thông báo”, cô không kìm được đọc tiếp: “Đối với chuyện gia đình của Bái
Lâm, bạn bè trong và ngoài nước có rất nhiều người chất vất, vì chưa thông
báo rộng rãi, lần này xin thông báo như sau: Người vợ lẽ họ Doãn được lấy
trong lúc theo quân, vốn không hề có hôn ước, hiện Bái Lâm đã cắt đứt
quan hệ. Giờ Bái Lâm không hề có vợ, tin đồn thất thiệt khiến nhiều người
người ngờ vực, nên đăng thông báo này”.
Cô chỉ cảm thấy từng chữ trên báo như đang chuyển động,trong tai chỉ
có tiếng gió rít, giống như vô số âm thanh đâm vào, lại giống như hàng
ngàn hàng vạn con chim đen đập cánh bay về phía cô, xung quanh chỉ còn
lại tiếng vọng ù ù. Tờ báo rơi xuống khỏi tay, chân cô cũng như mất cảm
giác, chỉ biết đờ đẫn đứng đó, cô nắm chặt một thứ,thứ đó cắm sâu vào lòng
bàn tay, sự đau đớn ở lòng bàn tay khiến cô tỉnh lại.
Cô đau đớn như gặp ác mộng, trái tim như co lại,chỉ là đau thắt từng cơn,
ngực trào lên vị tanh, cô cúi người xuống, nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể
đang co giật đau đớn, tay cô yếu ớt buông xuống. Đây lại không phải ác
mộng mà là thật. Hòn non bộ thô ráp đằng sau áp vào lưng cô, cô thẫn thờ
tựa vào đó, nhờ thế mới có sức lực đứng dậy, mở tay ra mới biết thứ mình