Thời gian dần trôi, đó là thứ dễ dàng qua đi nhất. Xuân đi thu đến, chớp
mắt đã là Tết Âm lịch, qua tháng Giêng, thời tiết ấm dần, hoa đỏ lá xanh,
mùa xuân lại về. Hứa gia và họ Doãn sớm đã bàn bạc, nghe ý kiến của hai
trẻ, ấn định tổ chức lễ đính hôn theo kiểu Tây vào tháng năm, nhưng hai
nhà Hứa – Doãn đều là đại gia tộc, người thân bạn bè đông đảo, việc phải
chuẩn bị đương nhiên cũng rất nhiều, từ giữa tháng tư đã bắt đầu mua sắm
thêm đồ đạc, lên danh sách khách mời, Hứa gia sơn sửa vôi ve nhà trong
nhà ngoài.
Hứa gia buôn bán thuốc, cuối tháng tư đúng là lúc bắt đầu bệnh dịch,
thời kỳ dược liệu cháy hàng. Hàng năm vào lúc này, Hứa Kiến Chương sẽ
tự mình đến phía Bắc nhập hàng, năm nay vì việc riêng trong nhà, vốn định
gọi mấy người bạn làm ăn cũ đi, nhưng hai quân Thừa – Dĩnh vừa mới đình
chiến, tình hình dần ổn định, Hứa Kiến Chương sợ trên đường xảy ra sai
sót gì, cuối cùng vẫn quyết định tự mình đi một chuyến.
Tĩnh Uyển nghe nói vào lúc này anh còn phải đi xa, tuy không nỡ nhưng
cũng không có cách nào, huống hồ mình luôn tôn trọng anh tuổi trẻ có triển
vọng, một mình gánh vác đại nghiệp của gia đình, cho nên tuy lưu luyến,
cuối cùng vẫn không ngăn cản. Trước khi Hứa Kiến Chương đi một ngày,
Doãn phu nhân bày tiệc rượu tại nhà để tiễn anh, Tĩnh Uyển vốn là người
rất thích náo nhiệt, hôm đó lại buồn bã không nói, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Doãn phu nhân gắp thức ăn cho Hứa Kiến Chương, miệng nói: “Tĩnh Uyển
là như thế, tính khí trẻ con, một lát nữa là ổn thôi”. Hứa Kiến Chương nhìn
Tĩnh Uyển, thấy cô gẩy từng hạt cơm, dáng vẻ lại giống như rất hốt hoảng,
trong lòng rất không nỡ. Ăn xong, người làm đem trà lên, Doãn phu nhân
mượn cớ, liền cùng ông Doãn Sở Phàn rời đi.
Hứa Kiến Chương thấy Doãn Tĩnh Uyển cầm tách trà thủy tinh nhưng
không uống, chỉ nhìn lá trà bên trong tách dập dềnh dập dềnh. Anh ho nhẹ
một tiếng, nói: “Tĩnh Uyển, em có trách anh không?”. Tĩnh Uyển nói: “Sao
em có thể trách anh chứ, dù sao chỉ là hai tuần, anh lại quay về rồi”. Anh