KHÔNG KỊP NÓI YÊU EM - Trang 235

chắc,có thể để cô dựa vào như vậy.Côhỏi: “anh từng cõng ai chưa?”.Cô
càng ôm chặt lấy anh hơn: “vậy anh phải cõng em cả đời”.

Có một sự tiếp xúc dịu dàng như cánh bướm,mỗi lần chạm vào dường

như nở ra một bông hoa tươi đẹp,nở rộ từng bông…chuyện cũ ào vào trong
ký ức,từng cảnh từng cảnh hiện lên.Những chuyện xưa mơ hồ đó lênh đênh
trôi dạt dào,lặng lẽ héo úa.Chỉ có khuôn mặt anh nóng bừng áp vào tim
cô,thật chặt từ bên trong phát ra tiếng tim đập “thình thịch thình thịch thình
thịch”,càng ngày càng gấp gáp.Tóc cô quấn vào tay anh,môi anh triền miên
trên mặt cô,vô số bông tuyết lặng lẽ rơi bên ngoài cửa sổ.

Cô chìm vào hư không vô tận,nắm chặt lấy vai anh,bốn bề chỉ là tiếng

gió nhẹ lướt qua bên tai,cô như bông tuyết chỉ biết rơi mãi xuống,không có
điểm dừng,không có phương hướng.Anh là ngọn lửa nóng bỏng,mỗi nơi
đều mềm mại,đều cứng rắn.Anh vừa tước đoạt vừa cho đi,khiến cơ thể cô
tan xương nát thịt,bị anh nhào nặn lại,nhưng dấu ấn đậm nét nhất của anh
vĩnh viển không thể xóa đi.Tuyết rơi càng ngày càng nhiều,gió đập rào rào
vào cửa sổ.

Đến hai ,ba giờ sáng tuyết càng lúc càng dày,rèm cửa không kéo lên,ánh

sáng trắng bên ngoài chiếu vào trong phòng,như là ánh trăng thanh mát.

Sau khi nhủ cánh tay anh dần dần đè nặng lên người cô,Tĩnh Uyển chầm

chậm gỡ tay anh ra,sau đó chầm chậm quay về phía anh,anh ngủ rất say hơi
thở đều đều,tóc mái trên trán rủ xuống,giống như đứa trẻ.Cô gọi nhỏ một
tiếng: “Bái Lâm”,thấy anh chưa tỉnh lại,cô lại gọi nhỏ anh hai tiếng,cuối
cùng to gan gọi vào bên tai cô một tiếng: “Cậu Sáu”.Anh vẫn ngủ say
không động đậy,cô bỗng nhiên sợ hãi,cô từng đọc trên một tạp chí Tiếng
Anh nói thuốc an thần không được dùng với rượu,nhưng nghiền một nửa
vào rượu chắc không sao,cô do dự đưa tay ra ấn vào ngực anh.Tim anh đập
chậm rãi mà mạnh mẽ,cô chậm rãi thu tay lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.