đá. Đứng trên đài cao trông xa, cô gái nhỏ cô gái nhỏ sao nàng không
đến…”.
Trong tiếng gió vô số bông tuyết đang rơi, giữa trời đất như dệt thành
một tấm rèm tuyết, giọng anh thấp dần, cứ thế ôm chặt lấy cô, mắt cô ngân
ngấn nước mắt: “Anh nhất định phải sớm phái người đến đón em…đến lúc
đó em…”.
Chỉ là nói: “Em đợi anh đến đón em”.
Trong phòng không hề bật đèn, cửa khép hờ hành lang có một cây đèn
treo, ánh sáng vàng vọt xuyên qua từ khe cửa, rọi một quầng sáng màu
vàng nhàn nhạt lên chiếc ghế sôfa. Cẩn Chi từ ngoài vào mắt rất lâu mới
thích ứng được bóng tối trong phòng. Mưa ngoài cửa sổ đã tạnh từ lâu, hơi
nước ẩm ướt vẫn len qua cửa sổ tràn vào,đem theo cái lạnh đêm thu. Ánh
trăng trắng mờ xuyên qua khe cửa, lạnh lùng như bạc.
Trong bóng tối bóng cô như chiếc kéo, một lúc lâu sau mới mở miệng,
giọng nói hơi khàn: “Sao rồi?”.
Hà Tự An nói: “Tổng tư lệnh vẫn không chịu”.
Cẩn Chi lại trầm mặt một lúc sau mới nói: “Tôi đi gặp anh ấy”.
Hà Tự An nói: “Theo Tự An thấy, phu nhân…lúc này không tiện…”.
Cẩn Chi nói: “Làm gì có hơi sức để anh ta làm bừa như thế, anh ta đã
muôn gây chuyện, tôi sẽ cùng chơi với anh ta”.
Cô mặc một chiếc áo màu đen, cổ áo có cài một cái ghim đính kim
cương,dưới ánh đèn mờ đục,nó giống như một giọt nước mắt,mắt cô cũng
lấp lánh trong bóng tối,Hà Tự An biết không ngăn được,đành nghiêng
người nhường đường,nói nhỏ: “Phu nhân, đừng tranh luận với tổng tư lệnh,
hôm nay ngài ấy mất tự chủ”.