thấy được hoa văn lờ mờ…Vẻ mặt cô ngẩn ngơ,loạng choạng ,lảo đảo,càng
đi càng nhanh.
Ôn Trung Hy lo lắng vạn phần: “Doãn tiểu thư nếu cô cứ đi tiếp, đừng
trách tôi vô lễ”.Tĩnh Uyển mỉm cười: “Họ Ôn kia anh thử động vào một sợi
tóc của tôi xem, tôi đảm bảo tổng tư lệnh của các anh sẽ lột da anh”. Ôn
Trung Hy hơi chần chừ, cô đã đi qua cửa vòm: “Mộ Dung Phong! Anh ra
đây cho tôi! Mộ Dung Phong…”.Giọng nói thảm thiết vọng đi trong nhà,
Mộ Dung Phong tuy cách một căn nhà vẫn lờ mờ nghe thấy, lập tức buộc
miệng gọi một tiếng: “Tĩnh Uyển”.
Ôn Trung Hy cũng không kiêng dè nữa, đẩy Tĩnh Uyển ra ngoài: “Doãn
tiểu thư tổng tư lệnh không ở đây”. Tĩnh Uyển vung tay tát một cái, đập
vào cằm anh ta, anh ta đâu dám tát lại, tay chỉ giữ chặt hơn: “Doãn tiểu thư
chúng ta ra ngoài nói chuyện”. Bỗng nhiên có người từ sau hét lên như sấm
rền: “Buông cô ấy ra!”, tất cả cảnh vệ đều dừng tay, Ôn Trung Hy thấy Mộ
Dung Phong đã ra ngoài cũng đành buông tay ra.
Tiếng mưa rào rào, giọng nói cô như mơ: “Bái Lâm, Bái Lâm là em, em
về rồi”. Giọng nói mơ hồ, trong đêm tĩnh lặng như vậy, đẹp đẽ rung động
khó nói thành lời. Mộ Dung Phong thấy cô tươi cười như hoa, trong lòng
đau đớn, cô chầm chậm đi đến gần anh, cẩn thận mở chiếc áo khoác trong
lòng ra: “Anh xem, em đem ai đến thăm anh này”. Ánh đèn hành lang
chiếu vào khuôn mặt bê bết máu của đứa trẻ, sự kinh ngạc không nói thành
lời. Anh không kìm được lùi lại một bước, cô lại bất ngờ đưa tay ra, trong
tay là khẩu súng nhỏ khảm ngọc, anh theo bản năng gào lên một tiếng, cô
đã ngược tay đặt lên ngực trái, “Pằng” một tiếng ấn cò súng.
Máu tươi bắn vào mặt anh, anh lao đến chỉ kịp ôm chặt lấy cô, cơ thể cô
mềm nhũn, máu nhanh chóng thấm đẫm áo anh, cả cơ thể anh ngây như
phỗng, chỉ ôm chặt lấy cô. Cô co giật, thở thoi thóp, khóe miệng run rẩy dữ
dội, anh vội vả cúi đầu xuống, giọng cô còn nhẹ hơn tiếng mưa: “Mộ Dung
Phong… đứa bé năm nay bảy tuổi…con bé là…con bé là…”. Hơi thở thoi