bán kéo dài: “Tào phớ đây…”. Từ “đây” kéo thật dài, khiến trái tim người
ta cũng đột nhiên nảy lên theo, trong lòng càng thấp thỏm hơn.
Chiếc xe của họ gào thét đi trên con phố, nó lao đi rất nhanh, không bao
lâu sau đã đi vào hành dinh đốc quân canh gác nghiêm ngặt. Cảnh vệ dẫn
anh xuống xe, đi thẳng vào tòa nhà gạch xanh, bên trong phòng khách đèn
điện sáng trưng, có mười cận vệ mặc quân phục đứng gác, lưng đeo súng
ngắn kiểu mới nhất, đứng thẳng tắp, xung quanh im lặng như tờ, yên ắng
đến mức anh cảm thấy có thể nghe rõ tiếng tim mình đang đập thình thịch
trong lồng ngực.
Cảnh vệ dẫn anh lên lầu, sau khi đi hết cầu thang rẽ trái, đến một căn
phòng vô cùng sang trọng, Hứa Kiến Chương cũng không còn tâm trạng
mà ngắm kiến trúc xung quanh, chỉ nghe cảnh vệ nói: “Mời Hứa tiên sinh
đợi ở đây một lát” rồi lui ra ngoài.
Trong lòng Hứa Kiến Chương thấp thỏm không yên, chỉ cảm thấy sự đợi
chờ này như đã kéo dài cả thế kỷ, bên ngoài trời đã sáng hẳn, nghe thấy
tiếng chim hót trên cành cây, trong lòng anh có vô số nghi hoặc, lúc thì
nghĩ đến Tĩnh Uyển, lúc thì lại nghĩ sao Mộ Dung Phong muốn gặp mình,
suy nghĩ rối tung không biết phải gỡ từ đâu. Rất lâu sua, cuố cùng nghe
thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, người dẫn đầu tuổi khoảng trên
dưới ba mươu, trong lòng anh vẫn đang dắn đó, đối phương đã hỏi: “Hứa
tiên sinh phải không?”. Anh gật đầu, người đó nói: “Tôi là Thẩm Gia Binh,
đội trưởng đội cảnh vệ của Cậu Sáu, chuyện tối qua chắc Hừa tiên sinh
cũng có nghe nói đến, mong Hứa tiên sinh đừng thấy lạ”. Nói xong Thẩm
Gia Bình ngẩng mặt lên, hai cảnh vệ đằng sau liền lên trước cẩn thận lục
soát người Kiến Chương một lượt, không phát hiện thấy vũ khí, mới gật
đầu ra hiệu cho Thẩm Gia Bình.
Thẩm Gia Bình nói: “Mời Hứa tiên sinh theo tôi” và quay người đi ra
ngoài, Hứa Kiên Chương theo sau, cuối cùng không kìm được hỏi: “Doãn
tiểu thư bạn tôi còn ở trong phủ không?”. Thẩm Gia Bình không hề dừng