bước, cũng không quay mặt lại, chỉ nói: “Hứa tiên sinh, Doãn tiểu thư
muốn gặp anh, cô ấy bị thương rất nặng”. Hứa Kiến Chương nghe thấy câu
này, giống như sét đánh ngang tai, bất giác đứng sững, định thần lại mới
phát hiện đã tụt lại phía sau mấy bước, liền vội vàng đuổi theo Thẩm Gia
Bình.
Lần này Thẩm Gia Bình dẫn anh vào một căn phòng kiểu Tây, Hứa Kiến
Chương chỉ thấy căn phòng nguy nga lộng lẫy, trang hoàng tráng lệ, bên
ngoài bên trong đều có người hầu khoanh tay đứng chầu, bốn bề tĩnh mịch,
tiếng tích tắc tích tắc của đồng hồ treo tường cũng có thể nghe thấy rõ mồn
một. Thẩm Gia Bình đích thân mở cửa, bên trong chỉ bật một chiếc đèn ngủ
nho nhỏ, ánh sáng mờ mờ, ấm áp, lúc này Hứa Kiến Chương bỗng cảm
thấy sợ hãi, sự ám ảnh trong lòng càng ngày càng rõ, càng ngày càng lan
rộng. Thảm dưới chân dày ba, bốn phân, giẫm lên không phát ra tiếng
động, tựa như bước trên gấm lụa, mềm mại không có chút sức lực, anh chỉ
thấy bước chân khó khăn, trái tim cũng giống như treo giữa không trung.
Anh nhìn thấy một chiếc giường kiểu Tây lớn và sang trong, đầu giường
khắc hoa mạ vàng, một chiếc màn kiểu Tây buông xuống, chiếc màn đó
màu trắng, gần như trong suốt, bay nhẹ như mây, buông xuống vô số tua
màu vàng, lả lướt bao vây lấy chiếc giường. Chiếc chăn bông trên giường
đang ôm lấy một thân hình nhỏ bé. Trái tim anh như muốn nhảy ra khỏi
lồng ngực, anh thất thanh gọi: “Tĩnh Uyển”.
Sắc mặt cô nhợt nhạt, trắng bệch như giấy, anh sững sờ nhìn cô thở yếu
ớt. Y tá bên cạnh vội dùng tay ra hiệu cho anh, tim anh như có dao cứa, hồn
xiêu phách lạc, có người đưa cho anh một chiếc ghế, anh cũng không buồn
ngồi xuống. Ánh mắt anh chăm chú nhìn vào mặt cô. Anh hỏi y tá: “Vết
thương của cô ấy thế nào?” . Y tá đáp: “Rất nghiêm trọng”. Anh hỏi: “Làm
sao lại bị thương?” . Y tá cứ úp úp mở mở không đáp, Thẩm Gia Bình cười
một tiếng, nói: “Hứa tiên sinh, có một số chuyện anh đừng hỏi quá nhiều
thì hơn”. Anh kinh ngạc, trong lòng lo sợ, cả một bụng nghi vấn đành nén
xuống.