chỉ riêng chuyện gan dạ một mình đến Thừa Châu cứu cậu, tôi đã muốn giơ
ngón cái ra khen một câu “Giỏi”. Cậu Sáu thích cô ấy cũng là lẽ thường
tình. Tôi là người ngoài, nói cậu đừng giận, theo tôi thấy, Doãn tiểu thư đối
với Cậu Sáu cũng chưa chắc là không có ý gì đâu”.
Hứa Kiến Chương buột miệng nói: “Tĩnh Uyển không thể nào”.
Sư đoàn trưởng Từ lại than một tiếng: “Có hay không tôi không biết,
nhưng trên dưới Thừa quân, ai ai cũng biết cô ấy là bạn gái của Cậu Sáu, cô
ấy không tránh dị nghĩ, luôn có cử chỉ thân mật với Cậu Sáu. Doãn tiểu thư
ở trong phủ Tam tiểu thư, chỉ cách đại soái phủ có một con phố”. Giọng nói
ông ta ép xuống rất nhỏ: “Có lần vì chuyện quân quan trọng, tôi đi tìm Cậu
Sáu suốt đêm, Thẩm Gia Bình ấp a ấp úng nói không rõ Cậu Sáu đi đâu,
bảo tôi đợi ở phòng khách hơn nửa tiếng, mãi mới thấy Cậu Sáu từ phía sau
về. Sau này tôi mời khách ở Tiểu Dương Xuân, mươn rượu dò hỏi Thẩm
Gia Bình chuyện đó, Trương Nghĩa Giả thư ký của Cậu Sáu cũng uống khá
nhiều rồi, mặt mày hớn hở giả vờ văn vẻ với tôi, nói cái gì mà “Đương
quan bất báo xâm thần khách, tân đắc gia nhân tự Mạc Sầu” (*). Tôi là
người thô lỗ nghe không hiểu, đảm thư ký đó đều cười ầm ầm lên, Thẩm
Gia Bình bấy giờ mới nói, Doãn tiểu thư không giống người khác, mấy
người nói linh tinh ở đây, Cậu Sáu mà biết được, lại không bạt tai mấy
người ấy chứ”.
(*) Trích trong bài thơi Đường Bình thiếu hầu của nhà thơ Lý Thương
Ẩn đời Đường. Hai câu thơ này, đại ý nói, người giữ cửa không dám thông
báo với Đường Bình thiếu hầu là có người khách đến vào sáng sớm, vì
thiếu hầu mới có được một mỹ nhân tên là Mạc Sầu, câu nói hàm ý châm
biếm thiếu hầu đắm chìm trong nữ sắc, lơ là chính sự quốc gia.
Trong lòng Hứa Kiến Chương rối như tơ vò, nghĩ đến những manh mối
mấy ngày ngày vừa rồi, tim như bị dao cứa, nắm tay thật chặt, lúc lâu sau
rít qua kẽ răng: “Tĩnh Uyển không phải người như vậy, tôi tin cô ấy không
thế”.