KHÔNG LỐI THOÁT - Trang 196

yên, sau đó bị bắt đi mất. Cha đặt tên nó là Lily vì chuyện gì đó mình đã
gây ra, Frances nghĩ. Làm vậy là để nhắc mình nhớ. Chuyện gì đó. Và
chúng cầu nguyện.

“Thiên thần của Thiên Chúa, vị thần hộ mệnh đáng kính của con, xin hãy

cứu lấy đứa em gái bé bỏng của chúng con, Amen.” Chúng hát cho đứa bé
nghe:

“Bạn ơi! Hãy ra đây và chơi với tôi nào. Và mang theo ba con búp bê

của bạn, leo lên cây táo của tôi. Hét vào cái thùng hứng nước mưa của tôi,
trượt xuống cánh cửa tầng hầm, và ta sẽ vui chơi cùng nhau mãi mãi…”

Và chúng nói với con bé tất cả những điều hay ho mà chúng sẽ cùng

nhau làm khi nó khỏi bệnh.

“Chúng ta sẽ ăn kẹo vào bữa sáng,” Frances hứa.
“Chúng ta sẽ vào ca đoàn,” Mercedes bảo đảm.
“Chúng ta sẽ mặc đầm dạ hội thật đẹp.”
“Chúng ta sẽ nấu những món ngon cho Cha.”
“Bọn chị hứa đó, Lily.”
“Bọn chị thề đó.”
“Với nấm mồ của bọn chị.”
“Với xương của bọn chị.”
“Với thận của bọn chị.” Điều này làm chúng phá lên cười và cha gọi

vọng lên bảo chúng đi ngủ ngay, khiến cả hai bắt đầu hát thầm cùng một
lúc, “Bác sĩ thở dài và ông ta lắc đầu, và ông nói, cô Polly để nó xuống
giường ngay!”

Mercedes nhét cho Frances con búp bê yêu thích của cô, một vũ công

fla-men-cô xinh đẹp trong chiếc đầm đỏ. Frances làm cho búp bê nhảy
trong yên lặng một lúc lâu. Cô cho búp bê về nhà và làm bánh quy mật
đường cho con của nó. “Bây giờ ngoan nhé,” cô vũ công nói với con mình,
“Mẹ sẽ học bài. Và sau đó, nếu mẹ không quá mệt, có thể chúng ta sẽ đi
đến Old Country. Theo ý Trời.” Một lúc sau Frances nói, “Mercedes?”

“Hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.