đó Jeremy cười khúc khích.
“Thực ra, em nhận ra con ngựa của anh ở bên ngoài.”
“Tôi nghĩ rằng chúng ta đã đồng ý là cậu sẽ không trưng mặt mình ở quanh
đây bởi vì cậu quá giống với chú của mình không phải sao?”
“Thư giãn đi nào, Yank.Điều đó quá- hay là gần như vậy.Em họ tôi đã tự
xoay sở để thoát khỏi mớ lộn xộn này.”Jeremy giải thích những gì Geordie
Cameron đã thú nhận.”Nên chú Tony đang tìm kiếm dọc theo quốc lộ phía
Nam nơi mà chúng ta đã đụng phải Cameron. Chú ấy đã gửi em về phía
Bắc để làm điều tương tự.”
“Có phải đó là lý do khiến giọng cậu nghe khàn khàn vậy không?”
Jeremy gật đầu.”Thấy rằng em họ em thông minh làm sao, nếu con bé
không may mắn quá giang một người đi ngựa và đi bằng xe ngựa thay vào
đó, con bé có lẽ đã ngụp lặn ở trong rừng bất cứ lúc nào con bé thấy ai đó
đi về phía con bé ở trên đường.Nhưng em đã không được đáp trả lại tiếng
hét của mình, nên con bé có lẽ đã đi xa hơn về phía Nam.Chú Tony muốn
anh ở lại đây trong ngày hôm này- chỉ để đề phòng.Chú ấy sẽ nhắn vài lới.”
Boyd cau mày.”Tôi muốn nói là chúng ta ở giữa trong khoảng ‘để đề
phòng ‘Cô bé ở đây.”
“Ai?”
”Cậu nghĩ là ai?”
”Giờ đừng có mà giận dỗi.”Jeremy nói.”Em nói với anh rằng con bé đã trốn
thoát.”
“Và tôi đã miêu tả Judith với chủ quán trọ.Ông ấy nói cô bé đang ở trên.”
“Chết tiệt thật, tên Scot đã nói dối?”
”Tại sao ông ta lại phải nói thật chứ?”Boyd đáp trả.
“Bởi vì chú em đã giật phăng chân tay của hắn ra.”
“Một lí do tốt hơn để nói dối, nếu cậu hỏi tôi.”
“Khốn khiếp.”Nhưng sau đó Jeremy đưa mắt nhìn.”Chờ một phút.Chỉ bởi
vì cô bé đã ở đây không có nghĩ cô bé vẫn ở đây.Vậy đây là nơi bọn chúng
đã giữ con bé- và nơi con bé đã trốn thoát.”
Boyd gật đầu, chấp nhận khả năng có thế đó.”Rất dễ để xác nhận, bởi vì tôi
đã được nói cho biết phòng cô bé ở.Đến đây nào, đi xem liệu có bất cứ ai