Chapter 14
Katey ngồi trên chiếc giường nhỏ với 2 chân để lên trên, cằm nàng tì vào
đầu gối,đôi môi nàng vặn vẹo khó chịu.Nàng đang tạo ra một câu chuyện
hư cấu trong tâm trí mình,về việc Boyd Anderson đang đến gần một cái giá
treo cổ.Tay anh ta không bị trói, nhưng miệng anh ta bị bịt kín.Anh ta đang
được hỏi xem liệu anh ta có lời cuối cùng gì để nói không , nhưng anh ta
không thể trả lời được bởi vì đã bị nhét giẻ.
Nhưng anh ta có thể tháo nó ra đủ dễ dàng, phải không?Rất tốt, nàng sẽ trói
tay anh ta lại, bởi vì nàng không thích nghe những điều mà anh ta có thể
nói.
Nàng từ từ mở cái cửa sập bên dưới anh.Nàng đang thưởng thức khoảnh
khắc này.Mặc dù,anh ta trông không hoảng sợ.Thực sự là trông hết sức
ngoan cố, như anh ta đã như vậy khi nàng nhìn thấy anh ta lần cuối.Có lẽ
bởi vì anh ta tin chắc rằng anh ta sẽ không bị treo cổ bởi vì sự ngu ngốc, đó
là điều mà anh ta đã bị kết án.Nên nếu nàng đặt mình trong hoàn cảnh đó,
để anh ta nhìn thấy nàng, sau đó anh ta sẽ biết là anh ta có vài thứ phải lo
lắng về…
“Ah, vậy ra cô ở đây,”Grace nói một cách lãnh đạm.”Tôi nên biết vậy.Tôi
đã tìm kiếm ở khắp mọi nơi.Tại sao tôi không nghĩ đến là tìm trong nhà –
giam chứ?”Katey liếc nhìn lên từ phía khung cửa đã đóng phía sau cô hầu
gái của nàng.Grace tỏ ra hài hước hết mức với sự châm biếm của mình.
“Tôi vui vì cô thấy vài điều hài hước với việc này,”Katey nói với một tiếng
thở dài.
“Tôi nghe thích thú ư?Thật sao?Tôi đảm báo với cô là tôi không có.Tôi
đảm bảo với cô là tôi khá tức giận.Một việc làm tốt không phải để dẫn đến
việc kết thúc theo cách này.”
Và đó chính xác là thứ cảm giác mà Katey đã cảm thấy, cho đến khi nàng
bắt đầu treo cổ Boyd Anderson trong tâm trí mình.Bỏ qua một vài sự trừng