Gia Cát Lượng thấy tâm lý Lưu Bị bất an, thể hiện rất rõ ràng, huống chi
quy hoạch của “Long Trung Sách” bước tiếptheo là tây tiến sang Ích Châu.
Song vướng nỗi Chu Du đang trấn thủ ở Giang Lăng, tất cả kế hoạch về căn
bản không có khả năng thực hành. Lưu Bị phải đích thân đến Đông Ngô
đàm phán, tựa hồ rất chi nguy hiểm song ông ta cũng chưa tìm thấy phương
pháp gì cụ thể để giải quyết, Lưu Bị và Tôn Quyền ít ra cũng là chỗ thân
thiết, nếu như việc giao thiệp có thành công ở mức nào, Gia Cát Lượng
cũng chưa lường hết, cho nên ông ta chỉ có thể “khuyến cáo” về phương
thức, hy vọng Lưu Bị sẽ xem xét cẩn thận.
Thái độ của Lưu Bị lại là khá cương quyết; ông ta cho rằng Tôn Quyền thực
ra vẫn đau đầu với phương bắc, bị Tào Tháo uy hiếp, Tôn Quyền vẫn muôn
có sự viện trợ, cho nên không cho rằng Đông Ngô sẽ đưa ra những điều
“bất lợi” cho hành động của mình. Gia Cát Lượng tuy trong bụng không
yên tâm, cũng không thể cản trở nổi ông ta, đành gửi gắm cả ở viên tùy
tùng, dặn có chuyện gì phải tìm ngay Lỗ Túc, đối với sự phản ứng của Chu
Du, phải luôn đặc biệt chú ý.
Lưu Bị một mình hội kiến với Tôn Quyền ở Kinh Khẩu (thuộc tỉnh Giang
Tô) tuy đã thành thân thích song hai vị hào kiệt này mới lần đầu giáp mặt,
đều không tránh khỏi có ý ngưỡng mộ nhau; Tôn Quyền lấy lễ thủ trưởng
châu quận mà khoản đãi Lưu Bị.
Không như Gia Cát Lượng trù liệu, khi Lưu Bị đề xuất vấn đề mượn Kinh
Châu, Tôn Quyền sẽ lập tức phản ứng; ông ta không dễ từ chối trước mắt,
đành đẩy vấn đề về phía Chu Du. Giang Lăng là nơi mà Chu Du đã liều
mình cướp được, nên để ông ta chuyển giao Giang Lăng, ít ra cũng phải để
ông ta đồng ý một cách tình nguyện. Bởi thế đáp lại yêu cầu mà Lưu Bị đưa
ra, Tôn Quyền đã ủy thác cả cho Chu Du.
Chu Du khi nghe Tôn Quyền nói về việc ấy tự nhiên kiên quyết phản đối;
ông ta còn lập tức đề nghị với Tôn Quyền rằng:
“Lưu Bị có tư thế kiêu hùng, mà lại có Quan Vũ, Trương Phi như hổ như
gấu, ắt chẳng thể ở vị trí luồn cúi người khác lâu dài. Bởi thế, tôi cho rằng
tốt nhất là cầm chân Lưu Bị ở Đông Ngô, ban cho ông ta cung thất đẹp
nhất, cấp cho ông ta nhiều mỹ nữ giỏi múa hát để làm vui tai mắt. Lưu Bị