thể tranh bá với thiên hạ, nếu không Tào Tháo một mai bình định được Hán
Trung, lại chiếm nốt Ba Thục, thiên hạ ắt sẽ về tay ông ta”.
Lưu Bị cho rằng việc này rất trọng đại, phải trao đổi thêm với Gia Cát
Lượng và Bàng Thống, bèn mời Pháp Chính đến ở khách quán, đợi tin trả
lời.
Trong hội nghị quân sự, Gia Cát Lượng, Quan Vũ đều tán thành sách lược
vào Thục. Bàng Thống còn tích cực bày tỏ rằng: “Trải qua mấy năm loạn
lạc vừa rồi, Kinh Châu nhân tài phiêu tán, đời sống nhân dân thấp kém, nếu
chỉ dựa vào Kinh Châu sẽ không đủ thực lực tạo thành thế ba chân vạc với
Tào Tháo và Tôn Quyền; nay Ích Châu đất đai rộng lớn, sản vật phong phú,
số hộ khẩu có hơn trăm vạn, chỉ cần chỉnh đốn hữu hiệu thêm, về căn bản
không cần dựa vào điều kiện bên ngoài, là một căn cứ địa rất tốt để phục
hưng nhà Hán, cơ hội này dứt khoát chẳng thể vứt bỏ”.
Lưu Bị nói: “Kẻ địch của chúng ta là Tào Tháo chứ không phải Lưu
Chương, huống chi tôi nói đến nhân nghĩa, vẫn là hình tượng bất đồng với
Tào Tháo; nếu chiếm lấy Ích Châu như vậy, xét về lâu dài mà nói, đấy lại là
điều kiện bất lợi với chúng ta!”
Bàng Thống nói: “Nay thiên hạ đại loạn, tiêu chuẩn đạo nghĩa cũng có chỗ
bất đồng, xưa kia Ngũ Bá thời Xuân Thu vẫn thôn tính các nước nhược tiểu,
lấy chiến tranh ngăn chặn chiến tranh, tránh cho dân tình khỏi cảnh nước
sôi lửa bỏng, chẳng những kiến tạo được nghiệp lớn, lại hợp với “Nguyên
tắc đại nghĩa”. Đấy cũng là ý tứ câu nói “thấy ngược mà lấy, thấy thuận mà
lấy”. Tướng quân nếu như hoàn thành được đại nghĩa phục hưng nhà Hán
thì việc đoạt lấy Ích Châu của Lưu Chương có đáng kể gì? Bởi muôn dân
thiên hạ mà phải bội tín cũng là điều bất đắc dĩ vậy! Xin tướng quân suy
nghĩ kỹ, nếu bây giờ không đoạt lấy Ba Thục, mà để người khác chiếm mất,
thì sau này có hối cũng không kịp nữa”.
Sau khi trao đổi kỹ với Gia Cát Lượng, Lưu Bị quyết định nhận lời mời của
Lưu chương, dẫn quân vào Thục, chớp lấy cơ hội mà đoạt lấy Ích Châu.