KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 100

Anh giơ tay giống như muốn đánh cô, lại quơ tay đập vỡ bàn trà thủy

tinh, rầm rầm bể nát dưới đất, những mảnh thủy tinh nhỏ đâm vào trong da
thịt ở bàn tay anh, từng giọt máu tươi rơi xuống mặt cô.

Hàn Niệm đưa tay chùi đi, buông tay xuống nhìn thấy vết máu mà hết

hồn, mùi tanh tản ra trong không khí. Anh dùng tay đang chảy máu nắm
chặt vạt áo cô, mạnh mẽ xách cô lên, từng câu từng chữ đều giống như lưỡi
dao cắm vào trong cổ họng cô, “Vậy sao em không gả cho anh ta! Còn
quay về tìm tôi!”

Hàn Niệm cười phá lên, giống như nghe thấy chuyện cười, “Người

phụ nữ như em, làm sao có tư cách gả cho anh ấy chứ. Cả thành phố ai mà
không biết em là vợ trước của anh, người phụ nữ hư hỏng bị anh bỏ rơi?
Em gả cho Hạ Đông Ngôn? Nhà họ Hạ sẽ đồng ý sao? Vậy thì không bằng
sinh một đứa con với anh ấy, dùng tiền nuôi dưỡng đứa bé là có thể sống cả
đời.”

“Vậy sao em không hỏi tôi tiền nuôi dưỡng!” Tiếng thét của anh vừa

nóng nảy vừa khàn khàn.

Hàn Niệm nở nụ cười đáng sợ hơn, “Em cũng muốn, tiếc là, lúc đó em

chạy nhanh quá, đứa bé đã sảy…”

Thực ra không phải mấy năm nay anh chưa từng nghĩ tới đáp án, hôm

đó cô nói trở về một mình anh cũng từng suy đoán, thậm chí anh có thể tiếp
nhận cho dù không phải cô ngoài ý muốn không giữ được con của anh.

Nhưng một câu nói hời hợt của cô, khiến nỗi oán hận của anh sụp

xuống! Thì ra từ đầu đến cuối mình chỉ là thằng ngốc khi còn giữ ảo tưởng
với cô!

Anh nên sớm nhìn rõ quá khứ của bọn họ, làm sao để sắc mặt có thể

tốt hơn? Làm sao để có thể sống tốt hơn? Từ đầu đến cuối, cô đều là người
làm cho anh đau khổ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.