KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 102

KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN

Trừu Phong Mạc Hề

www.dtv-ebook.com

Chương 11.1

Anh không chút thương tiếc kéo Hàn Niệm lên lầu hai, những cạnh

cứng của bậc thang sướt vào tay và chân của cô, trong đau đớn kèm theo sự
sảng khoái.

Anh nhấc chân đá văng cửa, ném cô vào, lưng cô va vào giường, nặng

nề ngã xuống, đau đến mức cô không nhịn được khóc lên.

Cô khóc, Đường Diệc Thiên lại cười, "Em lập kế hoạch trở về, tiếp

cận tôi, quyến rũ tôi, không phải vì muốn leo lên giường của tôi, mới làm
Hàn tiểu thư hớn hở trở về sao! Sao bây giờ lại khóc, em nên vui vẻ mới
phải!"

Hàn Niệm nở nụ cười phối hợp, nhưng nụ cười còn khó coi hơn khóc,

Đường Diệc Thiên đưa tay bóp chặt cổ cô, không cho cô cười. Ngay cả hít
thở cô cũng cảm thấy khó khăn, nhưng vẫn khổ sở cong khóe môi.

"Em biết nghe lời như vậy từ bao giờ?" Tay anh dùng thêm sức, nếu

cô còn tiếp tục cười nữa, có lẽ anh thật sự sẽ bóp chết cô.

Cảm giác nghẹt thở vô cùng đặc biệt, nếu bạn giãy giụa sẽ càng dằn

vặt hơn, nếu bạn bỏ qua thì mọi khốn khổ và sợ hãi sẽ tan biến, cơ thể bay
bổng lên trên, rời khỏi mặt đất, tách ra không còn liên quan đến nhau.

Hàn Niệm dứt khoát nhắm mắt lại, cô đã không còn sợ sệt từ sớm. Cô

cũng từng nhảy từ sân thượng lầu ba xuống, đùi phải bị gãy vẫn còn nhịn
đau đi lên máy bay, sinh non ngoài ý muốn ở đất khách quê người, nhưng
không có ai bên cạnh, sao vẫn không đau bằng lúc này?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.