KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 106

Cô phát triển tương đối chậm, tuổi mười lăm cảnh xuân phơi phới,

nhưng nhìn cô giống như một củ cải đỏ, mặt mày xanh xao, cân nặng cơ thể
cũng không đạt tiêu chuẩn. Mẹ Phạm Tâm Trúc đặt mua đồng phục số lớn
cho cô, nói là để mặc ba năm. Dự tính ban đầu là mong cô có thể cao lên,
nhưng chờ quá trình cao lên quá khổ sở.

Trước áo sơ mi trắng cơ bản không mặc áo lót mà là áo ba lỗ, bằng

phẳng gần như không có chút nhấp nhô, váy dài xuống tới đầu gối, thành
váy của một bác gái, lộ ra hai chân ngắn ngủn như củi. Buổi tối trước khi
vào học Hàn Niệm biết trường trung học Văn Bác không cho để tóc dài, vì
vậy nửa đêm mẹ dùng kéo cắt tóc cô thật ngắn không có chút tạo hình.

Lúc đó Hàn Niệm đạt tiêu chuẩn cao của một con vịt xấu xí.

Hàn Niệm gặp Đường Diệc Thiên ở bên ngoài trường, bởi vì cô sống

ở đường Bắc Kinh, anh sống giáp với đường Bình Hải, đến lúc tan học sẽ
đi một đoạn đường dài giống nhau.

Nhưng Đường Diệc Thiên ngồi xe còn cô cả thẻ đi xe trường cũng

không có, cô phải quẹt thẻ xe buýt rồi chen chúc trên xe buýt. Cho nên từ
đến tới cuối Hàn Niệm đều không thể tin được là ba cô lại liên quan đến
việc tham ô.

Trừ lần đó ra, bọn họ còn ngồi ăn cơm chung một bàn. Doanh nghiệp

Đường thị là một trong hai công ty lớn nhất ở thành phố J, có liên quan đến
hầu hết các ngành công nghiệp và bất động sản, đúng lúc phạm vi Hàn
Phục Chu chịu trách nhiệm cũng có liên quan.

Tiệc rượu của nhà họ Đường ở khách sạn vô cùng nguy nga lộng lẫy,

Hàn Niệm nín thở ngồi ngay ngắn, đầu cũng không dám ngẩng lên. Ngồi
đối diện là đứa con trai cao hơn cô ước chừng nửa cái đầu, cô lén lút nhìn
qua, nếu mình đứng song song với cậu, có lẽ đầu chỉ có thể đứng tới vai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.