KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 107

Ở độ tuổi mười bảy đúng là tinh thần hăng hái và năng động, khuôn

mặt của thiếu niên kia có chút trưởng thành. Hàn Niệm suy nghĩ thật lâu,
chỉ có thể nghĩ ra từ ngữ nghèo nàn là "Đẹp" để hình dung cậu.

Có thể cậu không có lông mày thanh mảnh như thiếu niên của dân tộc

thái, nhưng phong cách cao quý đủ để giành chiến thắng, hơn nữa mặt mủi
khôi ngô càng lộ ra vẻ phóng khoáng và tự nhiên.

(Dân tộc Thái: dân tộc thiểu số, ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc)

Ừ, cuối cùng cũng không đến nổi nghèo nàn từ ngữ! Đây là những từ

cô mượn được trong tiểu thuyết ngôn tình. Thiếu nữ mười lăm tuổi, dù tự
ti, cũng có lòng yêu thích và ngưỡng mộ cái đẹp.

Nước dâu ngọt ngọt chua chua đựng trong ly thuỷ tinh đế cao trong

suốt, trên miệng ly gắn trái cây đã rửa sạch, nước ép, bọt, những thứ đẹp
mắt này bỏ vào trong ly giống như một tác phẩm nghệ thuật, Hàn Niệm
không thể hiểu nổi.

Nhưng cô nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong chất lỏng

màu tím thẫm, chữ chuẩn xác nhất cô có thể nghĩ tới là khô khan. Cô im
lặng cuối đầu ăn cơm, quyết định không tính xúc với nhân vật quá mức toả
sáng này, cảm giác tự ti tăng lên thật sự không dễ chịu.

Nhưng ba của người thiếu niên đã mở miệng, "Tôi thấy cách Hàn tiên

sinh giáo dục con rất tốt. Diệc Thiên, con và Diệc Nhu cũng phải ăn nhiều
một chút. Ba thấy sau này hai đứa cũng nên ngồi xe buýt với Hàn Niệm đi,
cảm nhận về cuộc sống một chút!"

"Đường tiên sinh thật biết nói đùa." Hàn Phục Chu khoát tay, "Chúng

tôi đến từ một nơi nhỏ, hơn nữa đầy tớ của nhân dân vốn phải chịu khổ, sao
có thể đánh đồng với nhà họ Đường!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.