KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 109

Mẹ cô Phạm Tâm Trúc là một người phụ nữ xinh đẹp và tao nhã, dù ở

thành phố nhỏ nhiều năm, phong cách vẫn cao quý, giơ tay nhấc chân đều
là phong cách nho nhã của dòng dõi thư hương. Hàn Niệm vòng vo bày tỏ
với mẹ là mình muốn thử trang điểm một chút, lại bị câu “Con nít ở nhà lo
học cho tốt, đừng nghĩ đến mấy thứ lòe loẹt đó” bác bỏ trở về.

Hàn Niệm vô cùng tủi thân, Đường Diệc Thiên rực rớ sáng sủa, cũng

không có học dở. Mình không rực rỡ sáng sủa, cũng không thấy có thành
tích tốt… Haizz, càng nói càng muốn khóc.

Nhưng Hàn Niệm cứ mang theo dáng vẻ khiêm tốn quê mùa, mà vẫn

bị xa lánh và ăn hiếp.

***

Lớp mười hai của Đường Diệc Thiên tan học trễ hơn lớp mười, trung

học Văn Bác rất ít thi trong một học kỳ, một tháng chỉ thi một kì thi lớn,
trước khi qua kì thi, ngay cả học sing giỏi cũng bị dạy thêm giờ.

8 giờ rưỡi mới tan học, có một điều đáng vui nhất là thời điểm này xe

buýt vô cùng trống, Đường Diệc Thiên không cần phải chen lấn với nhiều
người trên xe buýt. Nói tới xe buýt đột nhiên anh nghĩ tới củ cải đỏ khô cằn
kia, nếu không phaie cô, sao mình phải đến mức chuyển tuwd xe bốn bánh
sang xe sáu bánh!

Mẹ của Đường Diệc Thiên mất sớm, ngày thường ba bận rộn làm ăn

không có nhiều thời gian trông coi anh em bọn họ, nhưng sự uy nghiêm nói
một là một của ông vẫn không dám cãi lại.

Mỗi buổi sáng lúc lên xe buýt với củ cải đỏ, anh đều có ý không qua

giúp cô, chỉ ra sức che chở cho em gái Diệc Nhu, nhìn củ cải dổ chen lấn
trong đam người nhô lên lại hịp xuống, tình cảnh này khiến cho học sinh
lớp mười hai khô khan như Đường Diệc Thiên vui vẻ cả ngày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.