Xe buýt chỉ dừng ở đường Bắc Kinh, sau khi anh xuống xe phải đi
một quãng mới đến nhà. Vừa xuống xe anh thấy mẹ của Hàn Niệm Phậm
Tâm Trúc đứng bên cạnh trạm xe buýt với vẻ mặt lo lắng.
Đường Diệc Thiên đi qua, “Dì Phạm, sao vậy ạ?”
“Là Diệc Thiên à”. Phạm Tâm Trúc nhìn thấy anh thì vội vã chạy tới
nắm chặt không buông, “Con có nhìn thấy Hàn Niệm ở trường không? Nó
vẫn chưa về nhà!”
“Lớp mười đã tan học lâu rồi dì ạ”. Đường Diệc Thiên lễ phép trả lời,
“Dì đến trường chưa?”
“Dì đến rồi, cô giáo nói đã tan học, con nói xem con bé đi đâu? Có cần
báo cảnh sát không! Ba nó đi công tác không có ở nhà, mình dì đã tìm cả
buổi tối rồi”. Phạm Tâm Trúc bắt lấy Đường Diệc Thiên giống như bắt lấy
một cọng rơm cứu mạng.
Nói thật ra, là người thừa kế của công ty, Đường Diệc Thiên đi theo ba
tiếp xúc không ít quan viên nhà nước đừng nói là thị trưởng, cho dù là một
chủ nhiệm nho nhỏ của khu phố ở thành phố J cũng sống kiêu ngọa hơn
nhà họ Hàn nhiều.
Cũng không bằng lòng cho người khác lên giọng nhưng một quan viên
chất phác như Hàn Phục Chu đúng là lần đầu tiên anh nhìn thấy. Đường
Diệc Thiên cảm thấy có phần kính phục.
“Dì, con gọi điện về nhà kêu người cùng tìm giúp dì. Dì đừng lo lắng,
neus một giờ sau không tìm thấy người, chúng ta lập tức báo cảnh sát”.