KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 112

Hàn Niệm đã tới nhà của cô bạn đó, có hôm cuối tuần cô bạn đó dẫn

Hàn Niệm tới nhà mình làm khách, cho Hàn Niệm ăn một loại bánh ngọt
rất ngon, giống như kem. Ngày đó Hàn Niệm rất cảm động, về nhà lập tức
nói cho mẹ nghe, mình làm quen được một người bạn rất tốt rất tốt.

Lúc đó Phạm Tâm Trúc đã nói, "Cho con ăn, là bạn tốt sao?"

Hàn Niệm gật đầu, đúng vậy, ít nhất không cho ăn chắc chắn không

phải là bạn tốt! Chẳng hạn như Đường Diệc Thiên, sáng mình dậy trễ
không mang theo đồ ăn, lên xe buýt gặp anh đang gặm bánh mì, bụng Hàn
Niệm rõ ràng đang kêu giống như sấm, anh vẫn ăn hết sạch bánh mì.

Anh đã cao như vậy mà còn muốn ăn! Chia cho cô ăn một chút không

được sao!

Cho nên Hàn Niệm không cam lòng quyết định, cô muốn hỏi cô bạn

cùng bàn, cậu không muốn làm bạn với tôi sao lại cho tôi ăn bánh ngọt?
Vậy tôi trả tiền bánh ngọt lại cho cậu!

Vì vậy cô đã cuộn mười đồng trong túi, nhưng lại không có can đảm

gõ cửa.

Nhà của cô bạn ngồi cùng bạn ở ngay lầu một, Hàn Niệm ngồi xổm

xuống trước cửa sắt của toà nhà, không biết là tức giận hay là đói, hay sau
khi đến toà nhà xa lạ này không trút được nỗi lòng, cô không kiềm được
khóc lên.

* * * * * * *

Đường Diệc Thiên đến nhà sách và siêu thị gần đó tìm cũng không có

kết quả, anh suy nghĩ một lúc, nghĩ tới một người. Nửa tháng gần đây ngày
nào cô cũng đi học cùng với Hàn Niệm, nghe nói cô bỏ qua xe buýt của
trường học, đổi sang đi xe ở đường Bắc Kinh chung với Hàn Niệm, tốc độ
nóng lên của tình bạn có thể ngang bằng với tên lửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.