KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN
Trừu Phong Mạc Hề
www.dtv-ebook.com
Chương 12.2
Nhưng đến gần nhìn, thì từ phim ma lập tức biến thành phim hài.
“Hàn Niệm?” Anh nhìn thấy Hàn Niệm ngồi xổm ở cửa, đen đen lùn
lùn, giống nấm hương nhỏ hơn củ cải đỏ, “Mẹ em tìm em khắp nơi kìa.”
Hàn Niệm ngẩng đầu nhìn anh, điềm tĩnh giống như Đường Diệc
Thiên cũng không thể nhịn được mà hít vào một hơi khí…một khuôn mặt
vô cùng xấu xí! Tuy bình thường cô không nổi bệt, nhưng nhìn kĩ thì mặt
mày cũng xem như là thanh tú, chỉ đơn giản là trổ mã chậm, nhưng lúc
này…hai mắt giống như quả hạch đào, hai gò má đầy nước mắt bị gió thổi
thành màu đỏ tía, còn thổi ra bong bóng nước mũi…
“Sao lại là anh…” Cô vô thức vùi mặt lại trong đầu gối.
Cô gái tuổi mười lăm, dù trổ mã chậm, cũng có tâm tư của thiếu nữ
thanh xuân, có sự nhạy cảm đặc biệt với người khác giới, trực giác nói cho
cô biết bây giờ mình rất xấu, nhất là đối với một người khác giới luôn
mang theo một luồng sáng, mức độ xấu hổ càng nhân đôi.
“Anh, anh đừng tới đây….” Nâm hương nhỏ không thích ánh mặt trời
thích u ám và ẩm ướt!
Đương nhiên Đường Diệc Thiên không nghe theo lời của cây nấm
hương, anh đưa tay, xách nấm hương lên, kéo đến trước mắt mình rồi nhìn
xuống … rốt cuộc bong bóng này thổi ra thế nào?