“Em sao vậy?” Thấy cô không trả lời, anh dựa vào trực giác mà đoán,
“Bị cô bé kia và bạn học nữ của em bắt nạt?”
Nấm hương nhỏ lập tức trợn tròn mắt, nhìn thẳng vào Đường Diệc
Thiên với vẻ ngoài chói mắt! Vô cùng đáng ghét! “Sao anh biết?”
Đường Diệc Thiên không chút nể tình cắm thẳng một dao vào chỗ
yếu, “Bởi vì nhìn dáng ngờ nghệch của em giống như đã bị người ta lừa,
sau này không phải em có một người bạn sao?”
“…” Được rồi, Hàn Niệm lại thổi ra bong bóng nước mũi, bị anh nói
trúng rồi !
Bỏ nấm hương nhỏ ra, Đường Diệc Thiên móc một bao khăn giấy bên
hông cặp sách ném cho cô, sau đó lấy điện thoại di động gọi cho Phạm
Tâm Trúc báo bình an.
Hàn Niệm lau nước mũi xong, cảm thấy mĩnh cũng không đau lòng
đến mức gần chết, chỉ có một chút tức giận không tiêu tan được. Vì vậy,
Hàn Niệm lấy một hũ chất lỏng màu trắng từ trong hộp bút chì ra, tức giận
đi tới bên cửa sổ. Người trong nhà đang vi vẻ xem TV, cười không ngừng,
hoàn toàn không có ai để ý tới tiếng động bên ngoài cửa sổ.
“Em muốn làm gì?” Đường Diệc Thiên cúp điện thoại rồi gọi cô, nấm
hương xấu xí quay sang, vẻ mặt tức giận vì quyết tâm, “Tôi muốn viết lên
cửa sổ nhà cậu ta ba chữ “Đồ lừa đảo”!”
“Hả?”
“Đây là câu trả lời của tôi với cậu ta!” Nâm hương nhỏ nắm chặt tay,
giống như đang ra một quyết định trọng đại, “Tôi muốn cắt đứt quan hệ với
cậu ta!” Cô mở nắp ra, dùng hết can đảm …chấm từng điểm nhỏ lên thủy
thủy tinh bóng loáng giống như gà mổ thóc…