KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 123

Có lẽ là em gái Đường Diệc Nhu dạy anh băng bó vết thương, tuy

rằng cô đi học đại học y khoa ở thành phố T, sau khi tốt nghiệp trung học
thì số lần gặp mặt của bọn họ không còn nhiều như lúc nhỏ, nhưng Hàn
Niệm vẫn nhớ rõ cô gái thoạt nhìn thuỳ mị nhưng thật ra rất kiên cường và
dũng cảm.

Cảnh còn người mất, bốn chữ này dùng với Hàn Niệm và Đường Diệc

Thiên là thích hợp hơn hết, giữa bọn họ có rất nhiều thứ đẹp đẽ, nhưng
dường như không thể giữ lại!

Cô dùng cánh tay mỏi nhừ không có sức chống nửa thân trên lên, cả

người đau giống như bị nghiền nát. Cô không đành lòng cúi đầu nhìn cơ thể
mình, bởi vì sẽ không có ai đau lòng, nên nhìn thấy thì cũng chỉ có một
mình mình khó chịu.Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

Anh xoay người lại, lạnh lùng nói, "Bây giờ tôi đã không còn lưu

luyến gì với cơ thể của em nữa, em có thể đi rồi."

Hàn Niệm xê dịch cơ thể, bỏ hai chân xuống đất, vịn tường đứng lên.

Mái tóc dài của cô rải rác trước ngực, che đi nửa người trắng nõn và đỏ tía,
đỏ và đen đan xen vào nhau, giống như hoa hồng đỏ nở rực rỡ và đẹp đẽ
trong tuyết. Cô nói, "Được, nhưng tôi phải tắm rửa sạch sẽ đã."

* * *

Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

Lúc da thịt chạm vào nước, Hàn Niệm không kiềm được rên khẽ một

tiếng, tất cả sự mệt mỏi đều bị ép xuống trong một giây, cô gần như muốn
ngất đi trong bồn tắm.

Cả ngày chưa có cơm nước gì, dạ dày trống rỗng xoắn lại, cô nôn khan

mấy cái thì nước mật vàng và vị chua xuất ra trong miệng, vừa chua vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.