KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 121

không lên được xe buýt, đều là anh ở sau lưng đẩy, nhấc cô lên. Còn có một
lần tan học, anh mua một miếng bánh ngọt cho Hàn Niệm ăn.

Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

Hàn Niệm còn nhớ đó là một miếng bánh xoài ngọt, phía trên rải một

quả mâm xôi làm trang trí, cô bỏ quả mâm xôi vào miệng nhấm nháp một
hồi, sau đó hỏi anh, "Thịt của quả nho này đều là màu tím phải không!"

Có lẽ nấm hương nhỏ này ăn gì cũng cảm thấy mới lạ, đều reo hò nhảy

nhót. Từ đó về sau anh mua cho Hàn Niệm rất nhiều đồ ăn, có rất nhiều thứ
trước kia Hàn Niệm chưa từng ăn qua, lúc đó cô nghĩ, nếu anh là anh trai
của mình thì tốt quá. Mình có thể ăn được nhiều thứ, hơn nữa không bị
người khác bắt nạt, quan trọng nhất là nếu bọn họ là anh em, mình cũng sẽ
đẹp giống vậy!

Không như mong muốn chính là, bởi vì quá gần gũi với anh, Hàn

Niệm lại bắt đầu bị bạn cùng lớp xa lánh, nhưng lúc này cô đã không còn
khóc lóc như lần đầu, nhưng khó tránh khỏi có chút buồn bực.

Sau khi tan học thì Đường Diệc Thiên dẫn cô và Diệc Nhu đi ăn pizza.

Hiếm khi anh chủ động an ủi, "Đừng sợ người khác bắt nạt em, mà phải cố
gắng làm cho mình trở nên mạnh mẽ, mang tất cả những gì họ làm với em,
trả hết lại."

Hàn Niệm phồng hai má lên nhai, "Thịt ở bên ngoài nhân bánh ăn

ngon quá! Ăn ngon quá!"

Đường Diệc Thiên mỉm cười, nấm hương nhỏ này, đúng là kiên cường

một cách bất ngờ. Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

Dù vậy, cô vẫn nhớ kỹ câu nói đó, chưa bao giờ quên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.