KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 126

Thậm chí cô còn không để ý, một chiếc xe màu đen quỷ dị đi theo

phía sau mình với tốc độ hết sức chậm, cô chỉ lo ngẩng đầu nhìn pháo hoa
thắp sáng cả trời đêm.

Di động trong túi vang lên, cô lấy ra nhìn, là nhạc chuông với giọng

nói của Hạ Đông Ngôn, cô bắt máy, lại nghe thấy giọng của Diệu Linh,
"Mẹ, năm mới vui vẻ! Moah Moah."

Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

Giọng nói của con nít vừa mềm mại vừa nũng nịu, Hàn Niệm có thể

tưởng tượng được dáng vẻ đáng yêu lúc thằng bé chu cái miệng nhỏ nhắn,
lúc khuôn mặt hồng hồng mềm mại cọ lên mặt cô, vừa mềm vừa thơm. Tất
cả sự kiên cường của cô sụp đổ trong nháy mắt, cuối cùng cũng gập người
từ từ ngồi xổm xuống, khóc nấc lên ở ven đường với giọng khàn khàn.

Đã nhiều năm rồi cô không khóc khó coi như vậy...

Từ đường Bình Hải đến đường Trung Sơn, khoảng cách không tính là

quá xa, nhưng cũng không coi là quá gần, không bắt taxi, Hàn Niệm đi đứt
quãng gần một tiếng đồng hồ. Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

Gần như tất cả các căn hộ trong toà nhà đều sáng đèn, không ai nghỉ

ngơi vào giờ này, nhưng Hàn Niệm lại buồn ngủ chỉ muốn ngủ. Sau khi rời
khỏi nhà họ Đường thì cô trở lại lầu 17, đó chỉ nguỵ trang, cô luôn sống
cùng con ở lầu 16. Nhưng cô giấu Diệu Linh cẩn thận đến mức nào thì vẫn
bị anh phát hiện.

Hàn Niệm không biết nên trách ông trời, hay trách Hạ Đông Ngôn,

hay nói đó chính là số phận.

Tuổi thằng bé còn quá nhỏ, không thể rời khỏi cô và Hạ Đông Ngôn,

không thể để ở nước ngoài. Nhưng cô không muốn kéo Diệu Linh vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.