KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 140

trách nó, nhưng ba nó lại một mực lấy tôi, cho nên, cũng không có tự tin."
Tô Hải Mai không thích cười, có thể nói lên những lời tự giễu như vậy, làm
cho người ta cảm thấy rất buồn cười.

"Cho nên ý của ba anh ấy là, Đông Ngôn khăng khăng muốn kết hôn

với cô, chúng tôi cũng không có cách ngăn cản. Nhưng cô cũng biết, bất
luận là nhà họ Hạ hay là cô, có thể nói không ai ở thành phố J này không
biết. Ý kiến của chúng tôi là, có thể ở chung với nhau, nhưng không thể
gióng trống khua chiêng làm hôn lễ, cũng hy vọng sau khi kết hôn cô có thể
ở trong nhà, ít xuất đầu lộ diện trong một số trường hợp." Cô nói xong rồi
dừng một lúc, "Ví dụ như hiện tại."

Yêu cầu của Tô Hải Mai cũng không quá đáng, thậm chí đối với Hàn

Niệm bây giờ mà nói, yêu cầu như vậy đoán chừng có thể kéo tới không ít
thù hận cho cô, nhưng dù điều kiện phong phú thế nào, cô cũng không có
cách đồng ý.

"Dì, dì yên tâm đi." Hàn Niệm nói, "Cháu không muốn bước vào nhà

họ Hạ, cũng không muốn vì cháu mà làm ảnh hưởng đến nhà họ Hạ."

Tô Hải Mai nhíu mày, dường như có chút khó hiểu, nếu không phải

Hàn Niệm yêu cầu, Hạ Đông Ngôn cần gì phải nhất quyết không bỏ qua ở
nhà? "Nhưng, thằng bé Diệu Linh..."

"Đó chỉ là con của cháu." Hàn Niệm mỉm cười, "Không có bất kỳ

quan hệ gì với anh ấy."

Tô Hải Mai còn muốn nói gì đó, cả hội trường vang lên tiếng reo hò.

Hạ Đông Ngôn cất bước đi tới, đặt ly rượu trong tay sang mâm của phục
vụ, chào hỏi một tiếng với mẹ kế, Tô Hải Mai gật đầu mỉm cười, xoay
người bỏ đi.

Anh để một tay ở phía sau, nhẹ nhàng khom người, đưa tay về phía

Hàn Niệm, cười nói, "Nể mặt không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.