KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 171

Thư ký Lâm gõ cửa đi vào, báo cáo lịch trình sắp xếp vào buổi trưa,

"Hai giờ chiều hiệu trưởng trung học Văn Bác hẹn ngài đi nói chuyện cụ
thể về việc quyên tặng. Hai giờ rưỡi Lâm tổng của T&D hẹn ngài đi bàn
bạc về kế hoạch thiết kế cầu lớn. Còn ba giờ..."

"Tôi đến trung học Văn Bác." Đường Diệc Thiên nói xong liếc xéo Cố

Song Thành, "Cậu và chị dâu cậu đi nói chuyện về kế hoạch thiết kế."

Cố Song Thành nhún vai tỏ vẻ không sao cả, "Ai bảo có người lưu

luyến người xưa chứ."

Kiềm nén cả buổi sáng, cuối cùng Đường Diệc Thiên cũng tìm được

cơ hội đánh trả, "À đúng rồi, có người còn yêu người lớn tuổi."

* * *

Quyên tặng một cái nóc cho thư viện và một cái nóc cho sân vận động,

đây là vấn đề nhỏ nhất trong lịch trình của anh, nhưng Đường Diệc Thiên
lại muốn đích thân đến một chuyến.

Bởi vì mỗi lần trở về trường cũ, anh đều đặc biệt cảm thấy bình yên.

Giống như đang ở trong những năm tháng kia, chỉ cần cố gắng là có thể có
được tất cả những thứ mình muốn. Ví dụ như lầu hành chính bị bỏ hoang
kia, anh có thể dễ dàng bắt được nấm hương nhỏ của anh ở đó, mà không
giống như bây giờ.

Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

Ra khỏi trung học Văn Bác, Đường Diệc Thiên nhớ ra mình vẫn chưa

ăn trưa, anh nhớ ở góc đường phía đông trường học có một quán hoành
thánh, mỗi lần Hàn Niệm vào đều bỏ mấy thìa dầu ớt, húp đến nước mũi
chảy ròng ròng. Anh không tự chủ được đi tới, nhưng con đường đã sửa
mới lại từ sớm, những cửa hàng nhỏ trước kia đều đã biến mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.