KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 172

Đường Diệc Thiên đứng ở góc đường đó, không thể không thừa nhận

là có rất nhiều thứ mất đi thì khó có thể tìm về. Anh tự giễu đi về phía trước
mấy bước, chuẩn bị đi tới tiệm cà phê đằng trước mua một tách cà phê giải
quyết vấn đề, dù sao thì tối anh còn có một bữa tiệc.

Qua một con đường cái, là tới đường Hoài Hải. Nhà trẻ Cây Bao nằm

trên đường Hoài Hải, bọn nhỏ chơi đùa trong sân thể dục đối diện với lối đi
bộ. Lúc Đường Diệc Thiên đi qua, đang có hai lớp học thể dục, tiếng vui
cười líu ríu giống như chim nhỏ bị nhốt trong lồng.

Đường Diệc Thiên không thích con nít, ghét ồn ào. Cho nên anh hơi

nhíu mày, tăng bước chân.

Đột nhiên có một giọng trẻ con non nớt gọi anh, có thể nói, không tính

là gọi anh, mà là kêu biệt hiệu...của anh?

"Bà ngoại sói!"

Nghe thấy ba chữ ấy, cuối cùng anh cũng nhịn không được dừng bước

lại, xoay người thì nhìn thấy, hai bàn tay nhỏ của Diệu Linh đang nắm song
sắt nhiều màu rực rỡ, thò cái đầu nhỏ từ khoảng cách ở giữa ra nhìn anh.

Đường Diệc Thiên không muốn nhớ tới con của người phụ nữ của

mình và người khác sinh có dáng vẻ thế nào, tiếc là Diệu Linh lớn lên rất
giống Hàn Niệm, nhưng anh lại không tìm được cớ gì có thể giả bộ không
biết, huống hồ...vật nhỏ này còn nhớ mình sao? Bạn đang đọc truyện tại
diễn-đàn-lê-quý-đôn

Anh lui về sau mấy bước, cúi đầu xuống nhìn thằng nhóc chỉ cao tới

đùi mình, "Cháu gọi tôi là gì?"

"Bà ngoại sói!" Cách song sắt rắn chắc, lá gan của tiểu Diệu Linh đột

nhiên lớn ra. Nếu tên xấu xa này dám hung dữ với cậu, cậu sẽ đi méc cô
giáo! Kêu cô giáođánh vào mông chú ta!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.