KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 215

Hàn Niệm nhớ rõ mình mang thư, hình còn có hộ khẩu ba đưa, để hết

toàn bộ vào ngăn kéo bàn học trong phòng bên ngoài của cô.

Nhưng đợi lúc cô mở ra thì thấy, thư và hình đều ở đó, chỉ có hộ khẩu

là không thấy nữa, "Sao lại như vậy chứ?" Hàn Niệm lật tung bàn học lên
cũng không tìm được. Trong nhà không thiếu gì cả, không phải có ăn trộm!
Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

Giờ lành vào phòng tân hôn qua rất nhanh, Hàn Phục Chu hối thúc cô,

"Càng cuống cuồng càng không tìm thấy, hay các con đến phòng tân hôn
trước đi, giấy chứng nhận cứ chọn ngày lành khác đi lấy, không thể bỏ lỡ
giờ lành của hôn lễ."

* * *

Không hoàn mỹ, nhưng khuyết điểm cũng không che lấp được ưu

điểm, cô dâu vào phòng tân hôn một cách suông sẻ. Họ hàng của hai nhà
Hàn, Đường cũng không nhiều, nên không có ai nháo động phòng, sau tiệc
cưới đều giải tán.

Dinh thự rộng lớn, đêm nay chỉ còn hai người bọn họ.

Hàn Niệm hồi hộp ngồi bên giường, chờ lúc Đường Diệc Thiên tắm

sạch sẽ đi ra, những vật trang sức trên đầu cô cũng chưa lấy xuống được.
Cô rụt rè ngẩng đầu nhìn anh, anh mặc áo tấm rộng thùng thình, cầm khăn
lông khô lau tóc bằng một tay, cánh tay hoạt động với biên độ hơi lớn, cổ
áo ngủ mở ra đến chỗ dây buộc ở eo, nhìn không sót một chút cơ bắp rắn
chắc bằng phẳng nào.

Hàn Niệm hơi đỏ mặt, giống như đà điểu vùi đầu vào trước ngức, hôm

nay, hôm nay phải cái kia...

"Sao em không đi tắm?" Đường Diệc Thiên hỏi, phòng tắm có hai

gian, anh đi tắm vòi ven, nhường bồn tắm lại cho cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.