KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 220

Cái hôn này không giống với những cái lướt qua rồi ngừng, trong kịch

liệt mang theo sự khẩn thiết, cô ríu rít mấy tiếng chống cự nhưng anh
không để ý tới, ngược lại càng dùng sức hôn hơn. Đầu lưỡi cạy hàm răng vì
căng thẳng mà cắn chặt của cô ra, thăm dò vào khoang miệng ấm áp của cô
không chút kiêng nễ, quấn lấy cái lưỡi ngượng ngùng của cô dây dưa với
anh.

Tay anh phủ lên mềm mại và xinh xắn của cô, còn mang theo dầu gội

đầu dinh dính, cứ như vậy mà vuốt ve cô.

Lúc chưa kết hôn, cô sợ anh nín đến hỏng, nên không từ chối những

động tác thân mật của anh, nhưng anh vẫn chịu đựng. Anh luôn nói, tiểu
Niệm, mọi thứ của em cần phải hoàn mỹ nhất.

Anh không phải là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, nhưng anh hy

vọng mọi thứ của cô đều hoàn mỹ. Anh có thể chịu khổ, nhưng không thể
để cô tủi thân, anh có thể nghèo túng, nhưng không thể để cô bị người ta
cười nhạo, tất cả sự vinh nhục của anh đều có quan hệ mật thiết với cô, tất
cả động lực của anh đều là vì cô.

Trước khi Hàn Niệm chưa gặp anh, cũng từng ảo tưởng tình yêu ở

tương lai, trong sự ngây thơ đó, cô gái nhỏ luôn tưởng tượng ra một sự lãng
mạng không thể tưởng nổi, nhưng dù vậy Đường Diệc Thiên vẫn hơn hẳn
sự tưởng tượng của cô. Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

Anh tốt đẹp giống như trong tưởng tượng của cô, chân thật hơn sự

tưởng tượng của cô.

Sau này khi Hàn Niệm nhớ lại những điều đó, cô chợt hiểu, thế giới

này hoàn toàn không cho phép có một sự hoàn mỹ tuyệt đối. Sự hoàn mỹ
quá mức, nhất định sẽ bị huỷ diệt. Nhưng lúc ấy, cô thực sự cho rằng trong
thế giới của cô chỉ có thiên đường. Anh đã dựng lên cho cô thế giới đó, nơi
ấy có nhau, nơi ấy chính là thiên đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.