KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 252

Đôi mắt của Đường Diệc Thiên tối xuống, giống như ẩn sâu trong đáy

biển không nhìn ra sự dao động nào, "Tôi biết, em hận tôi lúc trước đã lừa
em, gạt em, nhưng ba của em cũng đã lừa tôi, giấu diếm tôi nhiều năm
vậy!"

Cuối cùng Hàn Niệm cũng buông đũa xuống, "Không, không phải tôi

hận anh lừa tôi, mà là tôi khổ sở cầu xin anh, anh cũng không buông tay,
thậm chí anh không nghĩ cho tôi mà đã làm một phần thoả hiệp, nếu không
phải thiếu bằng chứng, anh đã làm ông ấy bị phán vô thời hạn phải không?"

Cô cười lạnh lùng, nụ cười này không giống như trước kia. Từ khi

nào, cô trở thành một người khác như vậy? Là lúc phát hiện ra sự thật, là
lúc cầu xin mãi không có kết quả, hay lúc thả người nhảy xuống? Bản thân
Hàn Niệm cũng không nhớ rõ, cô chỉ biết giây phút cô bắt đầu hận anh, đã
hận đến tận xương tuỷ.

Sắc mặt của Đường Diệc Thiên trắng bệch, sao anh lại chưa từng xót

xa cho sự cầu xin của cô chứ, nhưng cô càng cầu xin, anh càng tức giận.
Tức giận Hàn Phục Chu biến tất cả bọn họ thành như vậy, càng tức giận tại
sao cô không chịu tin tưởng mình, "Cho nên em không thoả hiệp, để trả thù
tôi. Khiến cho Diệu Linh không có ba, đáng sao?"

"Đúng, tôi sẽ không thoả hiệp." Hàn Niệm nhìn anh, gằn từng chữ nói,

"Nếu ba tôi có chuyện gì không hay xảy ra, Đường Diệc Thiên, cả đời này
anh cũng đừng mong có được thằng bé."

Anh cười đau khổ, "Hàn Niệm, em chỉ đang dối mình dối người mà

thôi." Nhiều bằng chứng như thế, dù không phải trực tiếp, cũng đủ vạch
trần sự thật một cách rõ ràng, chỉ là cô cố chấp không chịu tin cộng thêm
Hàn Phục Chu có chết cũng không thừa nhận.

"Thì sao?" Cô cười khẽ, khinh thường nhìn anh, giống như không

muốn nhìn anh một cái, "Có lẽ người duy nhất tôi gạt trong đời này, chỉ là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.