KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 297

Con nít hết bệnh, có tinh thần, sẽ lập tức nhớ đến chuyện vui chơi.

Diệu Linh cũng vậy, từ lúc mẹ đưa thằng bé đến nhà Hạ Đông Ngôn, thằng
bé không được đến nhà trẻ nữa, sau đó lại bị bệnh, thằng bé vô cùng nhớ
cầu trượt thật trơn ở nhà trẻ, bập bênh, còn có tiểu Lạc ở lớp quả đào bên
cạnh nữa!

Ngày thứ hai sau khi trở về nhà, thằng bé quấn quít lấy mẹ đòi đến nhà

trẻ. Hàn Niệm nghĩ sau ngày đó ở bệnh viện, chắc Đường Diệc Thiên đã
hiểu rõ, cho dù anh cướp thằng bé đi cũng không giải quyết được gì, lập tức
đồng ý với Diệu Linh là hôm sau sẽ đưa nó đi nhà trẻ.

Thực ra thì Diệu Linh muốn đi nhà trẻ, Hàn Niệm cũng rất vui, gần

đây cô gánh vác nhiều thứ nên cạn kiệt sức khỏe, cả người đều đang bên bờ
sụp đổ, sáng sớm đưa Diệu Linh đi, cô quay về nhà nằm xuống là ngủ ngay,
cả cơm cũng không ăn, ngủ quên trời quên đất.

Diệu Linh trở lại nhà trẻ, vui vẻ tự do giống như con cá nhỏ về với hồ

nước. Tài ăn nói của thằng bé luôn rất tốt, lúc nghỉ trưa cô giáo vừa đi,
thằng bé lập tức tuộr xuống giường, nói chuyện mình bị bệnh nằm ở bệnh
viện cho các bạn xung quanh nghe.

"Mẹ tớ nói, nếu bị bệnh không uống thuốc, không chích, sẽ quên hết

tất cả đó!"

"Là trở thành thằng ngốc sao?" Tiểu Bàn lớp quả táo hỏi.

"Đúng vậy!" Diệu Linh nói với vẻ thông thạo, "Cả cậu là tiểu Bàn

cũng không biết, là một đứa ngốc thiệt ngốc!"

"Sẽ quên ăn cơm luôn hả?" Tiểu Bàn tiếp tục hỏi.

Hoa Hoa lớp quả dâu cũng tụ lại, "Sẽ quên một cộng một bằng hai

luôn hả?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.