KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 307

Thành phố M là thành phố nhỏ mà Hàn Niệm lớn lên, ở phía tây nam

Vân Nam giáp với Miến Điện. Đường Diệc Thiên từng nghe Hàn Niệm nói
về rất nhiều chuyện thú vị ở đó, ớt ở đó ngon đến cỡ nào, nói không khí nơi
đó mát mẻ đến cỡ nào, người nơi đó nhiệt tình ra sao. Nhưng cuộc sống lúc
cô nhỏ hơn nữa, đặc biệt là cô chưa từng đề cập đến vụ thảm họa sạt lỡ đất
đó, hình như Hàn Phục Chu cũng chưa bao giờ nói tới.

Lâm Thư Văn báo cáo, vụ sạt lỡ đất đó xảy ra vào hai mươi năm

trước, là do thân núi dốc gặp mưa to mấy ngày liền gây thiên tai nghiêm
trọng, khiến một số lượng lớn nhà cửa và ruộng đồng ở dưới chân núi bị
phá huỷ, 334 người gặp nạn, 121 người mất tích.

Thảm khốc hơn là, lúc đó trường tiểu học tổ chức hoạt động leo núi,

trong 334 người gặp nạn, có hơn phân nửa là học sinh, nhỏ nhất là sáu tuổi,
lớn nhất cũng chỉ mười hai tuổi.

"Ý anh nói trong đợt thiên tai này có ẩn tình sao?" Đường Diệc Thiên

hỏi.

"Trước mắt thì chưa biết. Nhưng bây giờ xem ra, tám mươi chín phần

trăm không phải là một trận thiên tai đơn giản." Lâm Thư Văn nói, "Nếu
không Phương Lượng cũng không cần lấy cái này ra làm lợi thế."

Thảm họa sạt lỡ đất đặc biệt lớn của hai mươi năm trước, một khi nội

tình được làm sáng tỏ, cả nước sẽ chấn động, nếu có dính líu tới Hàn Phục
Chu và cộng thêm tội bây giờ, chắc chắn sẽ chết, cho nên Hàn Niệm mới
cuống cuồng như vậy.

"Việc này có liên quan gì với Tô Hải Mai?" Đường Diệc Thiên nhíu

mày, "Bà ta đã đồng ý không can dự vào chuyện của tôi và Hàn Niệm, lại
lén gặp Phương Lượng, bà ta cho rằng chuyện giữa tôi và Hàn Niệm, với
chuyện bà ta đi tìm Phương Lượng là hai chuyện hoàn toàn không liên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.